Thứ Tư, 7 tháng 8, 2013

Sống xanh - Chuyện của Bob

 
Có những chuyện xảy ra khi Bob hơn 3 tuổi, chắc chắn lúc đó Bob chưa hiểu thế nào là "sống xanh" đâu, nhưng hành động và thái độ của Bob khiến mẹ phải ngẫm nghĩ và có thái độ "sống xanh" tích cực hơn. 
 
Mỗi ngày, mỗi lớn và hiểu biết hơn, suy nghĩ và hành động của Bob về giữ gìn môi trường sạch đẹp đôi lúc khiến mẹ và nhiều người lớn bất ngờ, ngạc nhiên và cảm phục Bob.Đôi khi mọi người còn trêu rằng Bob lớn lên nên làm Bộ trưởng Bộ Tài nguyên Môi trường.
 
 

--------------
Những chuyện này viết từ 24/3/2011
Chuyện khi Bob hơn 3 tuổi
 
Buổi sáng trên đường vào nhà em Cua, bạn cứ khư khư cầm cái kẹo mút trên tay. Mẹ đi xe máy chở bạn, đường đi thì xa, lại bụi bặm, kẹo thì mút dở, Mẹ xui bạn vứt đi, rồi mẹ mua cho kẹo khác. mẹ dụ thế nào bạn cũng không chịu bỏ đi. (chắc tại bạn thích ăn kẹo).

Đến nhà em Cua, thích chạy tung tăng ở ngòai vườn cải, chạy hái hoa, chụp ảnh, mà tay bạn vẫn lăm lăm cái kẹo mút hết rồi, còn mỗi que. Mẹ bảo vứt que đi!
- Không! Ở đây không có thùng rác!
- Con cứ vứt ra vườn, vứt ra đường ý (dì Lan xui).
- Không được, phải vứt vào thùng rác!
Và nhất quyết cầm cái que, quay về nhà, tìm bằng được cái thùng rác để vứt vào.
Hóa ra lúc trước bạn không vứt cái kẹo đi vì không có thùng rác để vứt, chứ không hẳn là bạn thích kẹo.

Ở nhà em Cua, mấy anh chị em chơi đùa rồi uống sữa. Dì Lan giơ ra cái túi ni lông, cả chị Cún, anh Bim, và em Cua nhất loạt ném hộp sữa rỗng vào túi. Bob thì không. 
- Đấy không phải thùng rác. Phải vứt vào thùng rác ở dưới nhà!

**********
Bình thường ở nhà, ăn hoa quả, ăn sữa chua, hay uống sữa xong,  người mà mẹ phải nhắc nhở vứt rác vào thùng bao giờ cũng là anh Bim, mà không phải là em Bob nhé, kể từ khi em còn nhỏ xíu. Em còn là trợ lý của mẹ trong việc giám sát anh Bim và bố S để vứt rác vào thùng cho gọn gàng.

************
Những buổi tối mùa hè, ra Lăng Bác chơi, mẹ vẫn thường mang sữa cho 2 anh em uống. Dù ngồi xa ở tận đâu, dù đùa nhau thế nào, thì uống sữa xong em Bob cũng nhất định tìm đúng con chim cánh cụt để vứt vỏ hộp sữa vào. Mà đi chơi đâu cũng thế, em không bao giờ vứt rác ra đường. EM phải tìm đúng thùng rác, để bỏ rác đấy! Chuyện mà mẹ cứ xách một túi sữa đi, các bạn uống hết và mẹ xách một túi vỏ  hộp về nhà là chuyện bình thường, vì không tìm được chỗ vứt rác. 

**************
Thế nên, có một chuyện xảy ra thế này:
Buổi chiều sang bà nội chơi. Mẹ dắt mấy anh chị em đi chơi, mang theo cho mỗi bạn một hộp sữa để uống. Uống hết, các bạn đi tìm không thấy thùng rác đâu cả, các bạn mang về đưa mẹ tòan vỏ hộp rỗng.
Mẹ thì một tay dắt chị Nghé, lại đi bộ nên mẹ ko muốn xách gì cả. Bảo chị Cún với anh Bim tìm chỗ vứt. Hai anh chị tìm ra một đống rác người ta gom lại sẵn, nên bỏ vỏ hộp ở đó. Bob uống xong cũng mang vỏ hộp đưa mẹ, mẹ chỉ Bob ra vứt ở đống rác. Vứt xong, Bob chạy ra mẹ:
- Mẹ nhặt mang về đi, cả hộp của chị Cún với anh Bim nữa.
- Bẩn rồi, nhiều vi khuẩn lắm, mẹ không nhặt đâu!
- Không, mẹ phải nhặt!
- Bẩn lắm, không nhặt được!
- Mẹ nhặt mang về bà nội!
- Con tự nhặt đi! Không thì để đấy người ta sẽ dọn đi!
- Không, mẹ nhặt mang về bà nội!
Khóc lóc, hụ hụ, rồi nôn ọe.
Mẹ điên hết cả người. Bắt đi về! Phát vào đít bạn mấy cái!
Thế là bạn ấy vừa khóc, vừa ọe, vừa đẩy người mẹ,quay lại nhặt mấy cái vỏ hộp sữa! Mẹ thấy bạn ấy tai quái, lại còn đành hanh nữa. Và mẹ thì kiên quyết không nhặt! Bỏ về, kệ bạn!
Về nhà bạn không nói năng gì chuyện đó nữa, mẹ cũng không nói, nhưng mặt bạn cứ gườm gườm nhìn mẹ!
Buổi tối, về nhà, bạn ấy rất ngoan, 2 mẹ con đùa nghịch rất tình cảm. Mẹ mới bảo:
- Mẹ yêu Bob nhất!!!
- Tại sao?
- Tại vì Bob ngoan!
- Thế không nhặt vỏ hộp sữa???
- Là sao?
- Sao mẹ không cho con nhặt vỏ hộp sữa về vứt vào thùng rác nhà bà nội!

---------------
Đọc lại những dòng này mẹ thấy mẹ thật là tệ, thật là xấu hổ với Bob, đã không giảng giải cho Bob mà lại còn không ý thức bằng Bob nữa chứ!

---------------
Chuyện khác, vẫn khi Bob mới hơn 3 tuổi

Cả nhà đi biển đợt 30/4/2011.
Biển rất đông mọi người tắm táp. Sau khi tắm táp xong thì mọi người hay ăn uống ở bàn kê ngay bãi biển, sát mép nước luôn. Ở bàn nhà mình, ăn xong, mọi đồ rác mẹ cho vào một cái túi ni lông. Nhưng xung quanh đấy, mọi người cũng ăn uống lại vứt rác ngay ra bãi biển, sóng đánh vào, cuốn theo cả rác. Thế là Bob òa khóc, nức nở lên: "Mọi người làm bẩn hết biển rồi!" Mẹ dỗ thế nào cũng không nín. Rồi Bob vừa khóc, vừa xách cái túi ni lông đi nhặt các thứ rác rơi trên bờ biển đút vào túi. Hic hic. Thấy vừa tội, vừa phục bạn ấy!
 
---------------
Giờ thì Bob lớn hơn, Bob hiểu rõ về môi trường hơn, mẹ cũng thấy Bob có vẻ nhạy cảm về môi trường.
Ví như đi qua sông Tô Lịch, hay sông Kim Ngưu, Bob nhìn dòng nước của nó, đục ngầu đầy rác Bob bảo:
- Tại sao mọi người cứ vứt rác xuống sông làm ô nhiễm môi trường thế, làm cho nước sông có mùi thật là KINH TỞM!
 
Đi qua các xe ô tô chở rác hay các thùng rác công cộng ven đường, từ xa là Bob đã nhận ra mùi đặc biệt của những thứ này.
 
Bây giờ, đi trên đường mà có phải vứt vỏ hộp sữa thì Bob sẵn sàng vứt rồi, ko mang về nhà vứt nữa. Nhưng Bob luôn chờ đúng điểm có thùng rác mới bảo mẹ đỗ xe lại vứt. Ngồi trên xe nhỡ có ném trượt ra ngoài thì lại trèo xuống, nhặt lên bỏ vào thùng rồi mới leo lên xe mẹ đi tiếp.
 
Đi trên đường, thấy xe cộ cứ tấp nập, khói bụi mù mịt là Bob lại có ý tưởng nọ, ý tưởng kia:
- Con phát minh ra xe máy ko có khói!
 
Bây giờ, Bob biết đi xe đạp thì đòi tự đạp xe sang bà nội, sang bà ngoại. Mẹ bảo sang bà ngoại xa quá, con ko đi được, phải đi xe máy thì lý sự:
- Cả nhà mình nên đi xe đạp để tốt cho môi trường. Xe đạp tốt cho môi trường mà!
 
 
 
 

 


3 nhận xét:

  1. Bob giỏi thé nhỉ. Hoan hô con trai

    Trả lờiXóa
  2. Em Tôm gần nguyên tắc bằng anh Bob, khi nào anh làm Bộ trưởng, anh cho em làm Thứ trưởng nhé, hí hí.

    Trả lờiXóa
  3. Ui, Bob giỏi quá! Ai cũng ý thức sống xanh được như Bob thì quả đất xanh lắm nhỉ?

    Trả lờiXóa