Dù các con là trẻ con, mẹ cũng không thích các con mê xem hoạt
hình, hay đọc truyện tranh lắm. Mẹ thích các con đọc sách hơn. Mẹ gắng nhen nhóm sự yêu thích ấy và mẹ thấy
Bim bắt đầu thích những cuốn truyện dày, toàn chữ mà không thích truyện tranh nữa.
Mẹ thấy dạo này Bim mải mê đọc truyện. Tối nào, mẹ ngủ quên
hoặc mẹ không giục đi ngủ thì không biết Bim đọc truyện đến mấy giờ. Có hôm bố
và em Bob sang ông bà nội, 2 mẹ con ôm 2 quyển truyện, Bim đọc đến 2 giờ sáng,
còn mẹ thì ôm đến 4 giờ sáng. Mẹ bảo học bài, một lúc lại thấy Bim ngồi cắm cúi
với quyển truyện. Mẹ bảo đi tắm, thay quần áo, mãi chả thấy xong mẹ hỏi thì lại “tại con đọc truyện”. Mẹ cũng thấy hơi lo vì Bim mê truyện quá,
nhưng cũng chỉ hơi một chút thôi. Bởi mẹ cũng mê như thế, nên cũng thật khó để
bảo Bim chừng mực và điều độ. Mê truyện, theo mẹ là tốt mà, đặc biệt là những
quyển truyện mà con yêu thích. Một niềm say mê, cũng nên có, với mỗi người đấy
con. Nhưng dù sao, cũng đừng mê mẩn quá, con trai nhé!
Tối ăn cơm, 2 mẹ con nói chuyện về những cuốn sách mà con
thích đọc. Con kể con thích những quyển sách nào. Con nói con cũng không biết vì
sao mà con thích đọc sách nữa mẹ ạ! Con nói có những quyển con đọc đi đọc lại
4-5 lần mà vẫn thấy hay quá, có những đoạn hay là con đọc đi đọc lại! Con hỏi mẹ
những câu mà mẹ đọc cũng thấy trúc trắc khó lòng nhớ được mà mẹ không biết vì
sao lại in vào tâm trí con như “Công bằng viễn lộ hà xứ thị”, “Vô địa khả mai Cao Ngọc Lễ/Thiên kim nan thục Tống Duy Tân”...
Mẹ thấy mừng vì con bắt đầu yêu thích đọc sách! Mà những cảm
nhận của con về những cuốn sách, những câu chuyện con đọc được khiến mẹ muốn đọc
lại những cuốn sách của tuổi thơ mẹ, để đồng hành, chia sẻ cùng con.
Sách luôn cho mẹ những cảm xúc, cho mẹ những ký ức, cho mẹ
những người bạn, và cho mẹ sự sẻ chia, đồng cảm tuyệt vời! Mẹ hy vọng, sách
cũng cho con những điều đó! Mẹ cũng hy vọng sách nối mẹ và con thành những người
bạn của nhau, giống như sách đã nối mẹ và ông bà ngoại.
Buổi tối nay, ngồi chuyện trò với con về những cuốn sách
giành cho lứa tuổi của con, mẹ có cảm giác mẹ và con như những người bạn. Khiến
mẹ nhớ mỗi ngày cuối tuần về ông bà ngoại, mẹ ngồi chuyện trò với ông bà về một
cuốn sách mới nào đó, về những câu chuyện, những mảnh đời, như những người bạn
sẻ chia đồng cảm cùng nhau.
Hôm nọ, mẹ đưa bà ngoại lên hàng sách trên Đinh Lễ, chọn vài
cuốn sách. Bà ngoại nhắc mẹ về quê tìm trong tủ sách ở nhà những cuốn sách gắn
với tuổi thơ của mẹ, để cho con đọc. Có lẽ khi con đọc những cuốn sách đó, tuổi
thơ của mẹ lại trở về!
Hôm đó, mẹ định chọn cho con cuốn “Tuổi thơ dữ dội” đấy.
Nhưng bà ngoại bảo hãy để cho con cảm nhận
cuộc sống này thật tươi đẹp đã! Đúng là thế thì tốt hơn, nên mẹ chưa mua cuốn
đó! Nhưng con vẫn cứ yêu, vẫn cứ xúc động với cảnh cậu bé Côn mẹ mất, lủi thủi một
mình với em Xin bé bỏng, thoi thóp giữa kinh thành Huế những ngày giáp tết đó
thôi!
Con cứ đọc và cảm nhận, ở lứa tuổi
của con, vì
cuộc đời vốn thế, con trai ạ!