Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011

Chúc mừng sinh nhật Người bạn trai 7 tuổi của mẹ

Ngày mai người bạn trai của mẹ tròn 7 tuổi.


Nhưng từ chiều thứ 4, khi mẹ đến đón, người bạn trai ấy đã đề nghị mẹ tổ chức sinh nhật ở lớp cùng các bạn từ thứ 5. Bởi vì sinh nhật đúng của chàng trai ấy là thứ 7, nhưng thứ 7 thì nghỉ học mất rồi, mà thứ 6 thì chàng trai cùng các bạn đi tham quan. Thế là chiều tối muộn, 3 mẹ con còn đi mua nào bim bim, bánh kẹo và cả bánh gato để ngày mai chàng trai còn thổi nến cùng các bạn.

Chiều Thứ 5, chàng trai hồ hởi khoe với mẹ: "Tất cả các bạn đều chúc mừng Lê Nguyễn Nhật Minh mẹ ạ, cả cô giáo nữa, cô giáo cũng chúc mừng con!"

Chàng trai chia tay tuổi cũ với một kỷ niệm ngộ nghĩnh. Chiều về, chàng giơ ra cho mẹ chiếc răng cửa thứ 2. Mấy hôm trước mẹ nhắc chàng phải tự lung lay, giục chàng là tự nhổ đi, ko đau lắm đâu vì đã thấy chiếc răng nhú lên, bị mọc lẫy rồi. Nhưng chàng trai của mẹ nhát, sợ đau nên không dám nhổ.
Mẹ hỏi: Con tự nhổ à?
Chàng: Không mẹ ạ! Bạn Thái đuổi, đập đầu vào mồm con, nên nó rụng ra. Mà các bạn khác bảo chảy máu, cứ chạy ra xem, nhưng con thấy chả đau lắm mẹ ạ! Hơi đau một tí thôi, không như là cái trước phải đến bác sỹ nhổ.
Mẹ: Thế chiếc răng đấy con gửi cho ông tiên răng chưa?
Chàng: Nó rụng từ chiều, nhưng con vẫn cầm đây này, con mang về cho mẹ!
Mẹ: (Không hiểu sao chàng giữ được chiếc răng nhỏ xíu lâu thế, trong khi mà chàng đùa nghịch ghê lắm, lại rất hay quên và đánh mất các thứ!) Để mẹ gửi cho ông tiên răng nhé!
(mẹ cất đi, mà lại quên mất không gửi quà của ông tiên răng lại cho chàng).

Chàng trai của mẹ chia tay tuổi cũ bằng chia tay chiếc răng sữa thứ 2 như thế.

***********************

Người bạn trai nhỏ tuổi của mẹ!

Thực sự, lúc này, con là người bạn trai thân yêu, gần gũi nhất với mẹ đấy!
Vì mẹ đã bắt đầu kể cho con nghe về tình bạn, về những người bạn thân của mẹ, và nghe con tâm sự về những người bạn thân của con. Chúng mình tâm sự với nhau, về những sở thích, những yêu thương của chúng mình.
Vì con đã cùng mẹ lang thang, ngồi nhâm nhi ốc luộc trong những đêm mùa đông lạnh. Mẹ nhớ là lúc đầu con không thích món này lắm, thế mà giờ, có những hôm là chàng trai rủ mẹ đi đấy.
Vì mẹ có thể khoác vai con bước vào một quán cà phê, cùng con ngồi lắc lư theo nhạc.
Vì con đã bắt đầu thích và lang thang cùng mẹ đến một nơi nào đó, lăn lê, bò toài để chụp ảnh cho mẹ.
Vì có những buổi tối, chúng mình nắm tay nhau, vừa đi vừa tâm sự, trò chuyện về những chuyện của chúng mình.
Vì có những đêm, trước khi đi ngủ, chúng mình cùng xem "Quà tặng cuộc sống" và chuyện trò về "những câu chuyện nhỏ" mà chúng mình cùng thấy xúc động.
Vì có đêm, sắp ngủ rồi, con còn ôm mẹ và òa lên khóc, rồi kể cho mẹ nghe nỗi oan ức ở trên lớp buổi chiều. Mẹ đã hỏi han, đã tâm sự với con, như với một người bạn thật sự của mẹ.
Vì những buổi sáng, chúng mình cùng nghe một đĩa nhạc, một đĩa nhạc mà chắc một ai đó nghe thấy thì không thể tưởng tượng được là chàng trai 7 tuổi có thể thích....


Chúng mình đã chia sẻ với nhau như những người bạn thực sự. Cảm ơn con, mẹ thực sự cảm ơn con vì sự chia sẻ ấy!!!

-----------
Con trai lớn của mẹ!
Ngày mai con sẽ bước sang tuổi mới, tuổi lên 8 đấy!

Mẹ mong sao con tự tin và bạo dạn hơn nhé! Để khi viết bài văn về bản thân mình con không còn nói rằng con vẫn còn nhút nhát nữa. Con đã khiến mẹ rất tự hào đấy. Về chuyện con đi biểu diễn văn nghệ này, con biểu diễn đàn này, con được giải viết chữ đẹp này, hay một ai đó khen là con ngoan đã khiến mẹ rất tự hào về con rồi!

Nhưng mẹ cũng mong con tự giác học bài, tự giác giúp mẹ việc nhà và biết vâng lời mẹ hơn nữa nhé!
Có thể là tại mẹ hay mắng con nên khiến con sợ và làm cho con nhút nhát. Nhiều khi mẹ bực dọc và quát mắng các con, mẹ không đủ kiên nhẫn và điềm đạm với con, nhưng mẹ sẽ cố gắng sửa chữa. Con đã được mẹ giải thích khi thắc mắc với mẹ rằng "tại sao con phải thế, mà em Bob không phải thế". Tại vì, con là con trai lớn của mẹ, con là tấm gương, con ngoan thì em Bob sẽ học theo con. Con giúp mẹ, để cùng mẹ dạy em nhé!

Mẹ nhớ, có một hôm trước khi đi ngủ, 3 mẹ con còn nói chuyện với nhau. mẹ bảo 3 mẹ con mình chơi trò nói thật nhé. Rằng các con nói xem các con thích, và không thích điều gì ở mẹ, và phải nói thật, thật sự như mình nghĩ ấy. Em Bob tranh nói trước "Con thích mẹ thơm con, mẹ yêu con, mẹ chăm sóc con. Nhưng con không thích lúc mẹ mắng con, mẹ quát con, đánh đít con đau lắm. Mà mẹ hay phạt con úp mặt vào tường nữa!" Còn con, mẹ biết con bao giờ cũng thế "Con thích tất cả mọi điều ở mẹ". "Con thích cả lúc mẹ mắng, mẹ phạt mẹ đánh đít con à?" "Vâng, con thích cả lúc mẹ mắng con, vì mẹ yêu con, con hư nên mẹ mới mắng con. Mẹ bảo yêu cho roi cho vọt mà". Mẹ thấy, con đã lớn biết bao, con trai lớn của mẹ ạ!


----------------------

Ngày mai, con bước sang tuổi lên 8.
Nhưng con trai của mẹ ạ, con đã dạy cho mẹ được thật nhiều điều.
Con đã cho mẹ hiểu được nhiều hơn tấm lòng của ông bà đối với mẹ.
Con cho mẹ hiểu về bản thân mình, rằng mẹ có thể kiên nhẫn, rằng mẹ có nghị lực và thật cứng cỏi trong những đêm mẹ thức chăm con ốm ở viện.
Con cho mẹ thấm thía về hạnh phúc, về nỗi nhớ, về hy vọng trong cuộc sống này.


Con trai ạ, con cũng không biết được là những gì con mang đến cho mẹ lại nhiều đến thế đâu.


--------------------

Ngày mai, con bước sang tuổi lên 8.
Mẹ chúc con 1 tuổi mới vui, thật là vui nhé. Nhưng con phải ăn nhiều, cho lớn, cho có sức khỏe để đá bóng, để học bài, để đi chơi mà không thấy mệt và để giúp mẹ nhé!
Yêu người bạn trai của mẹ!

Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011

Chuyện của Răng Sữa

Tớ, tớ xin tự giới thiệu: Tớ là Răng sữa số 1. Tớ đã ở cùng cậu chủ của tớ 6 năm rồi đấy.
Ừ, 6 năm trôi thật là nhanh chứ.
Tớ còn nhớ khi tớ mới đến với cậu chủ, cậu ấy còn chả biết cái gì cả, chả thèm ngó ngàng gì đến sự hiện diện của tớ. Cậu ấy chỉ hay đút ngón tay vào mồm, mút mút, chụt chụt thôi. Chỉ có mẹ của cậu ấy là vui mừng, đón chào tớ đã đến với cậu ấy.
Suốt 6 năm ấy, tớ luôn hòan thành nhiệm vụ mà cậu chủ tớ giao phó cho tớ. Từ nhiệm vụ in dấu lên những má, những môi, những tay của những người yêu mến cậu ấy. Cho đến những nhiệm vụ khó khăn  như là những lúc cậu ấy ngâm tớ trong kem lạnh, tê buốt cả chân tớ; hay lúc cắn miếng sườn nướng cứng nhưng thơm lừng. Nhưng tớ thích những nhiệm vụ khó khăn ấy, vì cậu chủ tớ đặc biệt thích những món này. Dù vậy, những nhiệm vụ ấy cũng chả làm tớ bị ảnh hưởng gì đâu, tớ lúc nào cũng sáng bóng, và vững chắc, vì cậu chủ tớ rất chăm chỉ đánh răng, và súc miệng.
Thế mà bây giờ, tớ đã bàn giao lại nhiệm vụ của tớ cho một bạn răng khác. Bạn ấy mới đến, nhưng có lẽ tính bạn ấy hơi bẽn lẽn và nhút nhát nên bạn ấy chả dám vỗ vai tớ và nói dõng dạc:
-      Này, bạn Răng sữa, bây giờ tới phiên tớ, tớ sẽ thay bạn thực hiện những nhiệm vụ mà cậu chủ giao phó. Nên tớ sẽ đứng ở vị trí của cậu và cậu chuẩn bị rời vị trí, lên đường.
Thế, chỉ cần bạn ấy nói thế thôi, là tớ sẽ chuẩn bị tinh thần rời vị trí. Nhưng bạn ấy không nói gì với tớ cả. Bạn ấy cứ lẳng lặng đứng phía sau lưng tớ. Tớ có biết gì đâu. Nên tớ vẫn phải đứng vững ở vị trí của mình chứ nhỉ!!!
Một ngày, cậu chủ của tớ đặt chân đến một thế giới sáng choang. Ở đó tớ gặp rất nhiều bạn bè của tớ. Đủ họ hàng nhà răng nhé! Lại còn có cả ánh đèn chiếu sáng rực, các cô bác mặc áo trắng tinh chuyện trò gì đó với cậu chủ của tớ. Thế rồi, cậu chủ tớ nằm lên một cái bàn. Tớ thấy cậu chủ của tớ có phần hơi lo lắng, hồi hộp. Rồi một bàn tay nắm chặt lấy bàn tay của cậu chủ. Thế là cậu chủ yên tâm, nằm thỏai mái trên bàn.
Bỗng nhiên, ánh đèn rọi thẳng vào làm mắt tớ chói lóa. Rồi cái cô mặc áo trắng xinh xinh, cô ấy dí một miếng bông trắng vào chân tớ, tự nhiên tớ cảm thấy mát lạnh, và tê, tê buốt, tê buốt. Một lát sau, cô ấy lại cầm cái xi lanh, giơ mũi kim chọc vào phía dưới chân tớ một cái. Tớ thấy cậu chủ “á” lên một tiếng. Chắc là cậu chủ tớ đau đây, chắc là con kiến nào lại đốt cậu ấy rồi.
Tớ và cậu chủ đều yên lặng, vì bọn tớ chả biết là chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo cả. Bọn tớ đang hồi hộp quá. Một lát, cái cô áo trắng xinh xinh, cô ấy cầm một cái panh sắt sáng lóa, kẹp chặt lấy tớ. Rồi lung lay, lung lay, lắc lư tớ.
Ối, tớ chóng mặt quá. Tớ đã biết chuyện gì rồi. Tớ không muốn rời cậu chủ của tớ đâu. Tớ ra sức bám chặt lấy cậu chủ tớ.
“Khấc!” Cô ấy mạnh hơn tớ.
Hic hic, tớ không còn gắn kết nào với cậu chủ của tớ nữa. Tớ thấy buồn da diết. Và tớ khóc. Những giọt nước màu đỏ ứa ra, ngay dưới chân tớ. Đấy là nước mắt của tớ.
Mà sao cậu chủ của tớ không khóc? Chằng lẽ cậu ấy không lưu luyến gì tớ hay sao? Tớ sắp sửa lên cơn thổn thức nữa thì tớ nghe thấy tiếng cậu ấy:
-      Cô ơi, cô cho cháu mang chiếc răng sữa này về nhé!
Thế là tớ lại thấy lâng lâng. Đấy, cậu ấy vẫn yêu quý tớ đấy chứ. Rồi cậu ấy gói tớ vào một mảnh giấy trắng tinh, mềm mại và mang tớ về nhà.
Đến buổi tối, khi cậu chủ lên giường ngủ, cậu ấy đặt tớ ở dưới gối. Tớ còn nghe thấy tiếng cậu ấy thì thầm trong bóng tối: “Ông Tiên Răng ơi, Ông đến mang bạn Răng Sữa đi nhé, Ông đổi cho cháu một chiếc răng khác thật xinh. Cháu mong được 10 bông hoa điểm tốt để cháu được đi máy bay vào Sài Gòn với bố cháu. Cháu ước cháu sẽ học thật giỏi!”
Thế rồi, buổi tối ấy, tớ và cậu chủ cứ bồng bềnh, bồng bềnh trong giấc mơ.
Buổi sáng, khi tớ tỉnh dậy, thì tớ không còn ở dưới chiếc gối của cậu chủ nữa. Hình như, đêm qua Ông Tiên Răng đã đến mang tớ đi.
Mà tớ đang ở xứ sở thần kỳ nào thế nhỉ! Vì tớ còn còn đang ngơ ngác thì chợt nghe thấy tiếng hét mừng rỡ và ngạc nhiên của cậu chủ:
-      Mẹ, mẹ ơi! Ông Tiên Răng đã đến mang Răng Sữa của con đi rồi. Con sẽ có một chiếc răng mới thật đẹp!
-      Mẹ, mẹ ơi! Ông Tiên Răng còn để lại cho con tiền nhé, tiền, mẹ ạ! Không phải 35 xu đâu! Là hẳn 35 nghìn cơ! Ông Tiên Răng nghe thấy điều ước của con đấy!
Tớ nhớ ra rồi, tớ biết điều ước của cậu chủ rồi. Và ở xứ sở thần kỳ này, tớ sẽ nhắc Ông Tiên Răng nhớ thực hiện phép màu biến mong ước của cậu chủ thành sự thật. Tớ sẽ hòan thành mọi nhiệm vụ mà cậu chủ tớ giao phó, kể cả khi tớ không còn ở vị trí nữa. Vì tớ rất yêu cậu chủ của tớ.