Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

Nói chuyện cùng con


Nói chuyện cùng con
 
Con là gì?
              Con có biết không?
              - Là sớm nhớ, chiều  mong
              - Là lo âu, tưởng vọng
              - Là góp nhặt, tảo tần
                                              vị mặn mòi cuộc sống
               - Là bến đợi của thuyền
                                             trong bão táp phong ba
                - Là con đường xa ngái của mẹ cha ...


Con là gì?
                Con đã nghĩ ra chưa?
                - Là tiếng lặng giữa ồn ào cuộc sống
                - Là áng mây giữa trời thu mơ mộng
                Cho mẹ càng nhìn, càng chơi vơi!


Con là gì?
                 Con gái bé bỏng ơi
                 Đã khi nào, con hỏi mình câu ấy?

Con có biết, 
                đứng trước bà cũng vậy
Mẹ nghẹn ngào trước ánh mắt lo âu
Môi ngập ngừng, chẳng nói nổi gì đâu
Thảng thốt nghĩ, con là gì của mẹ?

(Mẹ khao khát mình vẫn còn thơ bé
Để bà vỗ về tha thứ, yêu thương ...).


Con là gì?
                 nay tóc mẹ điểm sương
Con là gì?
                nay mẹ đã lưng còng, gối mỏi
Con là gì?
               xát lòng ta câu hỏi
Trước ánh nhìn của mẹ chiều nay!

                                              13/12/2002

Con gái lớn tướng rồi, gái 2 con rồi mà mỗi chủ nhật về nhà, vẫn ùa vào lòng mẹ, ôm ấp, hôn hít, như trẻ con; lại còn giả giọng nũng nịu như còn bé bỏng lắm và mẹ cũng giả giọng cưng nựng, dỗ giành, rồi 2 mẹ con cười rũ vì trò diễn tuồng. Nhưng con vui, thật đấy, mẹ cũng thế, đúng không mẹ? Con vẫn thích những giây phút như thế!

Con gái, cũng gánh vác, cũng lo toan cho một gia đình riêng, dù nhiều lúc không muốn mẹ phải nghĩ ngợi, phải buồn, cũng vẫn chẳng thể giấu lòng mình với mẹ, vì chỉ một ánh mắt con thôi, chỉ một sự im lặng cũng đủ để mẹ hiểu và thương con gái! Con vẫn luôn mong mãi mãi được bao bọc, được yêu thương như thế!

Con gái, dù là con gái của mẹ, nhưng cũng có khi an ủi mẹ, dỗ giành mẹ, để mẹ bớt rơi nước mắt, đỡ suy nghĩ! 

Con đã biết, con là gì của mẹ như mẹ giãi bày với con. Nhưng chính bản thân con, nhiều khi tự hỏi mình câu ấy mà không thể nào tìm được câu trả lời cho rành rẽ. Nhiều khi, nghĩ về mẹ, con cứ thảng thốt, vì đôi khi thấy mình bất lực, trước tuổi già của mẹ, trước những sóng gió của cuộc sống mà con không có cách nào che chắn được cho mẹ.
Thế nên, nhiều khi con cũng xao xác lòng tự hỏi "con là gì của mẹ?" , mẹ ơi!!!




Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Có phải là em khác với em xưa?

Cách đây vài tháng, em có chat với một người bạn cũ. Một người bạn thân của thời sinh viên hồn nhiên và khờ dại. Lâu lắm rồi, bọn em không gặp lại nhau, từ khi ra trường đi làm được vài năm. Cũng đến chục năm rồi.
Chuyện trò một hồi, người bạn ấy  bảo muốn gặp lại em để xem em có còn hồn nhiên và trong sáng đến tinh khiết như xưa không?
Em cười! Cũng chẳng biết mình có khác không nữa, phải để gặp lại và để bạn ấy cảm nhận.

Anh đã chia sẻ mỗi tháng mỗi ngày cùng em đến 10 năm, và gắn bó với em còn lâu hơn cả thế, anh có còn nhớ đến em của hơn 10 năm trước như thế nào không?


Thời gian 10 năm trôi qua, chắc em cũng khác lắm rồi! Chỉ có điều em không nhận thấy từng sự thay đổi ấy ở mình mà thôi.
Phải thế không anh, hình như là em đã khác?


Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Cái ấm của mùa đông

Mùa đông thường lạnh!
Đương nhiên!

Nhưng giữa mùa đông mẹ vẫn có những cái ấm!
Cái ấm của lúc 3 mẹ con ngâm chân trong chậu nước muối nóng, buổi tối ấy!
Cái ấm của những vòng ôm thật chặt giấu trong những chiếc chăn bông!
...

Mùa đông năm nay, mẹ có thêm một cái ấm nữa! Cái ấm lúc Bim rửa chân cho mẹ ấy!

Mẹ túm ống quần kéo cao, cúi xuống, Bim thì tay phun nước ấm vào chân mẹ, tay tỉ mỉ kì cọ từng ngón chân mẹ. Không phải là qua quýt cho xong, mà cứ tỉ mẩn, tỉ mẩn.
...
Ôi chao, Mẹ xúc động lắm đấy! Lần đầu tiên mà!
Yêu chàng trai của mẹ!



Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

Thêm một ngôi nhà

Mấy ngày nay, cứ xôn xao chuyện Y360 không còn nữa. Mọi người xáo xác tìm nhà mới. 
Bỗng dưng mình nhớ đến mấy câu thơ của mẹ viết cho mình, ngày mình đi lấy chồng.  Viết vào đây, nhân tiện cái dịp mình lập Blog này, như một ngôi nhà, cho mình trú ngụ, những lúc linh tinh lang tang.

 

 
Con lại có thêm ngôi nhà mới đó
Tấm lòng chồng, nơi trú ngụ bình yên
Cho con về nương tựa sớm hôm
Thanh thản, buồn vui giữa cuộc đời bão tố
Ngôi nhà: Có ánh nhìn làm chiếc then cài cửa
Có nụ cười, chìa khóa thần tiên ...