Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013

Tất cả những dòng sông đều chảy


Có những cuốn sách mình thích ngay từ lần đọc đầu tiên và cái cảm xúc lần đầu tiên ấy mãnh liệt đến nỗi mình cứ chần chừ, e ngại nửa muốn đọc lại, nửa sợ sệt những cảm xúc đang lắng đọng sẽ tan vỡ. Nhưng có những cuốn sách, phải đến một thời điểm nào đó, đi qua những trải nghiệm nào đó, trong một tâm trạng và hoàn cảnh nào đó mình mới thấm được những giá trị, những ý nghĩa, những sâu sắc sau những dòng chữ giản dị. 

"Tất cả những dòng sông đều chảy" của NANCY CATO đối với mình, thuộc về nhóm thứ hai. 

Mình đọc nó từ thuở còn trung học, lúc ấy chắc chừng mười mấy tuổi, tuổi ấy, mình vẫn đọc mọi cuốn sách mà mẹ thường mua về trong tủ sách nhà mình, nhưng hồi ấy Philadelphia không hấp dẫn mình như Mecghi, như Scalet,...

Mãi sau này, khi mình đã biết yêu, khi mình trải qua những nỗi thất vọng, khi mình đã qua những lúc thấy trái tim mình nghẹn lại vì những nỗi đau, khi mình nhiều lúc cũng phải gồng mình vượt qua những khó khăn, khi mình cũng hiểu nhiều thêm về cuộc đời so với cái hồi trong sáng ngây thơ ngày trước, thì mình yêu cuốn truyện này, yêu vô cùng. Hình như trong tình yêu đó là có tình yêu giành cho chính bản thân mình. Bởi vì mình tìm thấy trong cuộc đời của Philadenphia, trong những khúc quanh của cuộc đời cô ấy, có bóng dáng tâm trạng mình những lúc khó khăn. 

Cũng một phần yêu thêm bởi cuốn truyện mà mình đọc lại là quà tặng từ một người em gái. Hẳn, chẳng phải ngẫu nhiên mà mình lại nhận được cuốn truyện này, nó là một lời tâm sự về một khoảng thời gian, một tâm trạng của em lúc ấy, chia sẻ với mình. Mình hiểu mà! Những dòng em viết cuối sách, đủ để mình biết rằng em đang trong một khúc quanh của cuộc đời em, nhưng mình cũng tin rằng em sẽ đủ nghị lực, đủ bản lĩnh để đi qua khó khăn này.

Mình đọc lại cuốn truyện này trong một chuyến đi công tác. Thật là thư thả, thật nhiều thời gian, ngồi một mình bên bãi biển, với một ly cốc tai, thế đủ để tĩnh, để tâm mình bình thản, chỉ đọc, và có cơ hội nhìn lại những khúc quanh của cuộc đời mình, những nỗi đau, những hờn giận, những thất vọng, những hối tiếc, nhìn lại - ngẫm ngợi - và mỉm cười!





---------------

Các cụ mình vẫn nói: "Sông có khúc, người có lúc". Cuộc đời mỗi người, cũng như mỗi con sông. . Ai cũng có những khó khăn, một lúc nào đó phải đối mặt. Dòng sông nào cũng có những khúc quanh. Vậy nhưng dòng sông nào cũng chảy, không có sự dừng lại, vẫn cứ đổ về biển và từ đó lại sinh ra. Có lúc dòng chảy êm đềm, qua những cánh đồng vàng rực mênh mông, cũng có khi ào ạt dữ dội giữa những vỉa đá ngầm, cũng khi khi tù túng buồn bã qua một vũng lầy để rồi cuối cùng mở ra mênh mông ào vào đại dương. Dòng chảy có dừng lại không? Chẳng có lúc nào dừng lại cả! Cũng như đời người, mỗi khó khăn, mỗi nỗi đau là một khúc quanh. Cứ tưởng rằng lúc ấy, mình dừng lại, không thể nào chảy được nữa, nhưng không phải. Lúc ấy, mình vẫn chảy, với động lực từ chính nỗi đau và khó khăn ấy, để vượt qua những đá ngầm, những vũng lầy, cho dòng nước cuộc đời mình không thể nào mắc kẹt.

Có thể có những giây phút mình tin rằng cuộc đời thế là hết, rằng mình chẳng còn thiết tha gì với cuộc đời này nữa, cũng chẳng còn ai thiết tha mình.

Có thể có những khi nỗi mất mát quá lớn, cảm thấy như mình không thể vượt qua một hàng rào xám xịt với những cọc cao, và phía trước là một con đường dài xám xịt, trống rỗng. 


Có thể có những khoảnh khắc khi nỗi đau và nỗi tủi thân chạm vào đến những chỗ sâu nhất trong tim mình, mình cảm thấy oán giận đến nỗi tin rằng sẽ không bao giờ mình có thể tha thứ được, sẽ không bao giờ cho phép ai làm tổn thương mình như thế nữa.


Mình muốn bỏ đi đến một nơi xa lạ, sống lặng lẽ như một ẩn sĩ ở một bến bờ u buồn, hoang vắng  nào đó bên một dòng sông không bao giờ chảy nữa. Hoặc thả trôi mình, cho cuốn theo dòng chảy rồi mắc kẹt cuộc đời mình ở một vũng lầy, ở một ghềnh đá. Mặc!
 
 

Nhưng rồi tất cả sẽ qua. Mình sẽ vượt qua những khúc quanh cuộc đời đó. 
Và một ngày nào đó nhìn lại, mình sẽ tự hỏi tại sao mình có thể cảm thấy như vậy… Mình sẽ lại mỉm cười. Vượt qua những đau xót, những hờn giận, những hối tiếc, mình muốn mình tha thứ và mỉm cười.



 


 Bởi vì: Sống, mình vẫn cứ bước đi. Và đôi khi nhìn lại.

Nhìn lại, chẳng phải hối tiếc, cũng chẳng cay đắng, chỉ để thấy rằng những nỗi đau, những oán trách, những hờn tủi ấy đã qua đi và đã cho mình một nghị lực mới. Mình đang ở trong một dòng chảy, cứ chảy, chảy mãi không ngừng. 





 --------------------


"Tất cả những dòng sông đều chảy về biển, nhưng biển lại không đầy. Những dòng sông lại quay về đổ vào cội nguồn nơi phát sinh ra chúng." - Lời đề từ của cuốn truyện được Trích trong Cựu ước.
Lời đề từ này đã mang một chất triết lý như chính câu chuyện.


"Tất cả các dòng sông đều chảy" viết về cuộc đời của nữ họa sĩ Philadelphia diễn ra trên dòng sông Murray và Darling, miền nam nước Úc.  Cuộc đời ấy trải dài bắt đầu từ một khúc quanh khi cô bé Delie mất cả gia đình trong một vụ đắm tàu, cô đến sống với dì dượng bên bờ sông Murray. Cuộc đời ấy trôi đi theo dòng chảy của con sông Darling khi cô cùng chồng là thuyền trưởng Brenton lênh đênh chở hàng vượt qua những bùn lầy, những ghềnh đá ngầm, những mùa nước kéo đầy, những khi dòng chảy êm đềm tuyệt đẹp. Cho đến những ngày cô làm nữ thuyền trưởng dọc ngang vùng Victoria với những vất vả, những khó khăn, những nỗi đau. Rồi đến lúc tuổi già xế bóng, đời cô vẫn gắn liền với nhịp đập của sông nước.
Nhưng "Tất cả các dòng sông đều chảy" không chỉ đơn thuần kể về đời riêng của một con người. Trong câu chuyện chứa đựng một ý nghĩa rộng hơn, đầy chất triết lý. Đời người như đời sông. Cuộc sống như tan hòa với thời gian: luôn luôn trôi đi nhưng không nghừng đổi mới, mãi mãi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn là thực. Tất cả sông rồi sẽ đi về biển, từ biển bao la sẽ rót vào những lòng sông menh mông tràn đầy, mạch luân lưu không ngơi nghỉ ấy là cuộc sống. Sẽ không bao giờ có cái chết vì nơi tận cùng cũng là khởi thủy cho những mầm sống mới.

Mình thích  xiết bao, cũng cảm động xiết bao với hình ảnh bà lão Philadelphia được 2 đứa cháu gái đưa bà đi bơi ở biển. Như một sự trở về và nảy mầm một sự bắt đầu mới!


----------------


Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013

Nhà có 2 đứa con trai

Có 2 đứa con giai trong nhà thì có nghĩa là nhà sẽ vô cùng yên tĩnh ... khi chúng nó không ở nhà.

Chúng nó ở nhà thì vui cửa vui nhà lắm lắm. Vui đến nỗi thỉnh thoảng mẹ ao ước đừng có vui quá như thế!


Có 2 đứa con trai ở nhà thì sẽ bị thu hút và  ấn tượng với các trò của chúng nó, không chú ý cũng không được. Buổi trưa, mẹ bảo đi ngủ, chúng nó không ngủ, mẹ xem ti vi rồi ngủ gật, chúng nó ngồi đấu cờ với nhau, mà một lúc có cái chân đập vào mặt mẹ, một lúc lại thấy cả một thằng ngã đè vào mẹ. 

Không đè làm sao được khi chỉ một lúc là chân tay chúng nó lại buồn bực,muốn khua khoắng, ngoáy loạn tít mù lên.


Rồi một lúc, thể nào chả có kiểu thịt đè người!

Nhà có 2 đứa con trai thì nhà cửa luôn được thay đổi. Mỗi buổi trưa mẹ đi làm về là mẹ được chứng kiến cảnh nhà mỗi hôm mỗi khác. 
Hôm thì cả 3 sọt đồ chơi được bày, được trang trí khắp cả 2 phòng. Hôm thì bồn tắm đầy nước và chúng nó thả đầy bóng bay trong đấy. Hôm thì chăn với gối được treo và gác lên các cái móc để làm lều.. Túm lại là nhà cửa không phải cứ ngày nào cũng vẫn một cảnh đơn điệu, đâu cứ nguyên ở đó, thật là nhàm chán hết sức. Đến cả chúng nó, chúng nó còn chả thích mãi một tư thế cơ mà!





Nhà có 2 đứa con trai thì mẹ sẽ luôn có những bất ngờ chờ đón, cảm xúc luôn mãnh liệt. Làm sao mà không bất ngờ khi mở tủ quần áo của Bob ra thì có đến 3 cái áo ướt rượt được xếp ở trong đó. Trong túi quần của Bim, thỉnh thoảng mẹ bỏ vào máy giặt, lục lại thấy có socola, có vỏ giấy gói kẹo, có giấy nháp. Những quà tặng bất ngờ đến nghẹn thở ý chứ!

Nhà có 2 đứa con trai thì thật sự mẹ trở nên năng động hơn rất rất nhiều. Mẹ có thể biết đá bóng, đá cầu, đấu võ, oánh vật, ... biết rất nhiều trò hay ho của bọn con trai mà trước đây mẹ chưa từng được chơi!



Nhà có 2 đứa con trai thì sẽ hiểu thêm về một kiểu thời trang rất bụi. Đấy là kiểu quần thủng đầu gối và thủng đít. Thật là manly là khỏe khoắn làm sao! Trông lại còn rất nhộn nữa chứ! Đấy là kiểu thời trang rất độc, cho nên chúng nó chả phải bận tâm giữ gìn quần quần áo áo cho khỏi mòn đít, thủng đũng làm gì. Cứ lo giữ giữ gìn gìn mà hỏng mất cả những thú vui.

Nhà có 2 đứa con trai thì sẽ được rèn luyện để mạnh mẽ lên rất nhiều. Những chuyện như thỉnh thoảng dập mũi, vều môi hay đầu gối, khuỷu tay toe toét máu cũng là chuyện nhỏ, chẳng có gì mà phải khóc thút thít hay xanh mặt lên cả!


Nhà có 2 đứa con trai thì chúng nó dạy cho mẹ phải biết nhìn xa, trông rộng, không phải chỉ nhăm nhăm nhìn vào cái trước mắt. Muốn tìm cái gì thì phải biết tìm kiếm khắp nơi, chứ không chỉ lấy ở nơi mà mình đã cất.



Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

Lớp Một ơi, lớp Một!

Hôm nay, Bob chính thức trở thành học sinh lớp Một rồi đấy, học sinh lớp 1A5 trường tiểu học Láng Thượng!
Hôm nay là ngày Bob đến trường nhận lớp, gặp các bạn mới và nhận cô giáo.
Trên đường đưa Bob đến trường, mẹ nghĩ đây cũng là một dịp rất là đặc biệt, chắc mẹ nên tặng Bob một món quà gì đó để chúc mừng Bob. Mẹ cũng tò mò, không biết cảm giác của Bob thế nào, Bob có hiểu trở thành học sinh lớp Một là thế nào không, nên mẹ mới hỏi Bob:
- Mẹ chúc mừng Bob nhé, hôm nay Bob trở thành học sinh lớp Một đấy! Bob có thấy sợ không?
- Con không sợ!
- Bob có thấy hồi hộp không? (Không hiểu là Bob có hiểu hồi hộp là gì không nhỉ!)
- Con không biết!
- Thế Bob có vui không?
- ... Chắc là có!

Nghe Bob trả lời thế, mẹ đoán rằng Bob cũng thấy ngày hôm nay hơi hơi đặc biệt! Và mẹ cũng tin là việc trở thành học sinh lớp Một chẳng làm Bob sợ một chút nào, Bob còn tin rằng sẽ vui cơ!
Bob còn bảo: Mẹ tặng con một món quà để chúc mừng con nhé! 
Tất nhiên là được chứ, một dịp đặc biệt thế, mà Bob lại hào hứng thế thì xứng đáng được nhận quà chứ!

Và đến lớp Bob thì mẹ thấy, Bob càng xứng đáng được nhận quà hơn nữa! Bob vào bàn ngồi ngay ngắn. Bob cũng chẳng đòi mẹ phải ngồi bên cạnh như mấy bạn lớp Bob. Mẹ dặn, Bob ở lớp chú ý nghe cô dặn dò nhé, khi nào lớp Bob tan thì mẹ đón thì Bob cười tủm tỉm, tủm tỉm. Mấy bạn bên cạnh thì mắt đỏ hoe, tay níu lấy mẹ các bạn không cho mẹ đi! Mẹ ra ngoài cửa, giữa sân trường còn có vài bạn khóc nức nở không chịu vào lớp nữa cơ.


Đấy, lúc mới vào lớp, Bob cười thế này mà, còn chút bẽn lẽn là vì Bob cứ hay ngượng mỗi khi chụp ảnh. Bob không thích chụp ảnh mà, nhưng hôm nay Bob đồng ý cho mẹ chụp vì mẹ đã xin phép Bob rồi. Mẹ bảo mẹ chụp ảnh Bob để làm kỷ niệm một ngày đặc biệt, với lại để mẹ viết blog cho Bob nữa.
 

Đây, Bob có tên trong Lớp 1A5 rồi này.


Lúc mẹ đón Bob, mẹ hỏi là Bob biết Bob học lớp 1A5. Bob chỉ được đúng luôn lớp của Bob chứ! Bob  hơn đứt mẹ ngày xưa đấy! Mẹ đi học lớp Một, suốt một tháng trời, bác Sơn cứ phải ngồi kèm bên cạnh mẹ, không có bác Sơn thì mẹ khóc nhè! Mẹ còn chả tìm được lớp của mẹ là lớp nào, có hôm ngồi học 1 tiết ở lớp nào đấy, rồi cô giáo phải đưa về lớp của mẹ nữa chứ!

Cô giáo của Bob là cô giáo cũ của anh Bim. Bob cũng đã hơi quen cô rồi, từ những ngày theo mẹ đến trường đón anh Bim. Với lại, mấy tháng hè, Bob cũng học ở lớp của cô được hơn 1 tháng, 1 tuần 3 buổi, nên Bob cũng quen cô nhỉ! Mẹ cho Bob theo để Bob làm quen với chuyện đi học, để Bob biết đi học lớp Một khác với đi học mẫu giáo thế nào. Ban đầu mẹ cũng nghĩ là khó để thuyết phục Bob đi học vì từ trước đến giờ Bob cứ khăng khăng chẳng chịu đi học lớp nào cả, từ học đàn, học cờ, học tiếng anh, học UCMAS, học bơi, ... Vì phải đưa đón anh Bim đi học, mẹ thuyết phục Bob đi học luôn nhưng Bob khăng khăng không chịu học môn nào cả. Chỉ ngoại trừ môn vẽ là Bob tham gia. Đến lớp học này, mẹ thuyết phục Bob, không nghĩ là Bob đồng ý vì Bob không thích học viết, vậy mà Bob lại đồng ý làm mẹ vô cùng ngạc nhiên đấy!


 Thế nhưng Bob chỉ học được hơn một tháng, thì cô bảo mẹ là cho Bob nghỉ, cô bảo mẹ cho Bob đi chơi thôi tại vì ở lớp Bob cứ lơ đãng, không chú y nghe cô,, chắc có lẽ tại Bob biết rồi! Thì đúng là Bob đã biết đọc. Mấy ngày đầu, cô giao phiếu về nhà và dặn đọc 10 lần, toàn các chữ a, ă, â... Bob biết đọc rồi, mẹ bảo chỉ cần Bob đọc to 1 lần là được nhưng Bob cứ khăng khăng là cô dặn phải đọc 10 lần cơ. Hi hi
Còn chữ viết thì Bob chưa viết bao giờ. Học cô, cô chấm toàn 7-8 điểm, mẹ thấy cũng xấu nữa, nhưng đến lớp xem vở của các bạn thì nhiều bạn được 5-6 nữa nên mẹ hết lo. Mẹ hỏi cô, cô còn khen là Bob viết đẹp nữa! Thế là mẹ về hỏi ý kiến Bob xem Bob có thích đi học nữa không? Bob bảo không, con thích ở nhà mẹ dạy con. Thế là mẹ thành cô giáo của Bob.
Hôm nay, học trò Bob còn chụp ảnh cho cô giáo mẹ nữa! Làm cô giáo của Bob rất thích, vì học trò này có nhiều thắc mắc và lý sự rất đáng yêu. Tập viết thì lần đầu tiên bao giờ viết cũng xấu, nhưng nhận xét và sửa nét rất nhanh nên tiến bộ nhanh. Viết xấu quá, thì ngước mắt đỏ hoe, nước mắt lã chã nhìn cô giáo, bảo con viết xấu quá, 

Học trò thế, có cô giáo nào mà mắng được chứ!


Nhưng mẹ nhận thấy là Bob luôn cố gắng đấy! Những buổi ở nhà, có khi Bob ở nhà một mình, mà khi mẹ gọi điện về là Bob bảo Bob đang ngồi học bài! Đấy, học sinh lớp một là phải có ý thức tự giác như thế mà! Cho nên, mẹ rất chi là tin tưởng cậu học sinh lớp Một này. Có lần mẹ hỏi Bob có thích đi học không, Bob bảo con CHẢ THÍCH HỌC, con chỉ thích chơi thôi, nhưng mà NÊN đi học, nếu không thì không thông minh! Là vì Bob thấy học thì Bob biết cái chữ, Bob tự đọc được truyện, chả phải nài nỉ ai đọc truyện cho mỗi tối trước khi đi ngủ. Là vì Bob đọc được bao nhiêu điều thông thái để mà giảng giải cho người khác.

THỰC SỰ THÌ ĐI HỌC RẤT LÀ VUI VÀ BỔ ÍCH ĐẤY! BOB CỨ THỬ XEM NHÉ!
 


 

Thứ Tư, 7 tháng 8, 2013

Sống xanh - Chuyện của Bob

 
Có những chuyện xảy ra khi Bob hơn 3 tuổi, chắc chắn lúc đó Bob chưa hiểu thế nào là "sống xanh" đâu, nhưng hành động và thái độ của Bob khiến mẹ phải ngẫm nghĩ và có thái độ "sống xanh" tích cực hơn. 
 
Mỗi ngày, mỗi lớn và hiểu biết hơn, suy nghĩ và hành động của Bob về giữ gìn môi trường sạch đẹp đôi lúc khiến mẹ và nhiều người lớn bất ngờ, ngạc nhiên và cảm phục Bob.Đôi khi mọi người còn trêu rằng Bob lớn lên nên làm Bộ trưởng Bộ Tài nguyên Môi trường.
 
 

--------------
Những chuyện này viết từ 24/3/2011
Chuyện khi Bob hơn 3 tuổi
 
Buổi sáng trên đường vào nhà em Cua, bạn cứ khư khư cầm cái kẹo mút trên tay. Mẹ đi xe máy chở bạn, đường đi thì xa, lại bụi bặm, kẹo thì mút dở, Mẹ xui bạn vứt đi, rồi mẹ mua cho kẹo khác. mẹ dụ thế nào bạn cũng không chịu bỏ đi. (chắc tại bạn thích ăn kẹo).

Đến nhà em Cua, thích chạy tung tăng ở ngòai vườn cải, chạy hái hoa, chụp ảnh, mà tay bạn vẫn lăm lăm cái kẹo mút hết rồi, còn mỗi que. Mẹ bảo vứt que đi!
- Không! Ở đây không có thùng rác!
- Con cứ vứt ra vườn, vứt ra đường ý (dì Lan xui).
- Không được, phải vứt vào thùng rác!
Và nhất quyết cầm cái que, quay về nhà, tìm bằng được cái thùng rác để vứt vào.
Hóa ra lúc trước bạn không vứt cái kẹo đi vì không có thùng rác để vứt, chứ không hẳn là bạn thích kẹo.

Ở nhà em Cua, mấy anh chị em chơi đùa rồi uống sữa. Dì Lan giơ ra cái túi ni lông, cả chị Cún, anh Bim, và em Cua nhất loạt ném hộp sữa rỗng vào túi. Bob thì không. 
- Đấy không phải thùng rác. Phải vứt vào thùng rác ở dưới nhà!

**********
Bình thường ở nhà, ăn hoa quả, ăn sữa chua, hay uống sữa xong,  người mà mẹ phải nhắc nhở vứt rác vào thùng bao giờ cũng là anh Bim, mà không phải là em Bob nhé, kể từ khi em còn nhỏ xíu. Em còn là trợ lý của mẹ trong việc giám sát anh Bim và bố S để vứt rác vào thùng cho gọn gàng.

************
Những buổi tối mùa hè, ra Lăng Bác chơi, mẹ vẫn thường mang sữa cho 2 anh em uống. Dù ngồi xa ở tận đâu, dù đùa nhau thế nào, thì uống sữa xong em Bob cũng nhất định tìm đúng con chim cánh cụt để vứt vỏ hộp sữa vào. Mà đi chơi đâu cũng thế, em không bao giờ vứt rác ra đường. EM phải tìm đúng thùng rác, để bỏ rác đấy! Chuyện mà mẹ cứ xách một túi sữa đi, các bạn uống hết và mẹ xách một túi vỏ  hộp về nhà là chuyện bình thường, vì không tìm được chỗ vứt rác. 

**************
Thế nên, có một chuyện xảy ra thế này:
Buổi chiều sang bà nội chơi. Mẹ dắt mấy anh chị em đi chơi, mang theo cho mỗi bạn một hộp sữa để uống. Uống hết, các bạn đi tìm không thấy thùng rác đâu cả, các bạn mang về đưa mẹ tòan vỏ hộp rỗng.
Mẹ thì một tay dắt chị Nghé, lại đi bộ nên mẹ ko muốn xách gì cả. Bảo chị Cún với anh Bim tìm chỗ vứt. Hai anh chị tìm ra một đống rác người ta gom lại sẵn, nên bỏ vỏ hộp ở đó. Bob uống xong cũng mang vỏ hộp đưa mẹ, mẹ chỉ Bob ra vứt ở đống rác. Vứt xong, Bob chạy ra mẹ:
- Mẹ nhặt mang về đi, cả hộp của chị Cún với anh Bim nữa.
- Bẩn rồi, nhiều vi khuẩn lắm, mẹ không nhặt đâu!
- Không, mẹ phải nhặt!
- Bẩn lắm, không nhặt được!
- Mẹ nhặt mang về bà nội!
- Con tự nhặt đi! Không thì để đấy người ta sẽ dọn đi!
- Không, mẹ nhặt mang về bà nội!
Khóc lóc, hụ hụ, rồi nôn ọe.
Mẹ điên hết cả người. Bắt đi về! Phát vào đít bạn mấy cái!
Thế là bạn ấy vừa khóc, vừa ọe, vừa đẩy người mẹ,quay lại nhặt mấy cái vỏ hộp sữa! Mẹ thấy bạn ấy tai quái, lại còn đành hanh nữa. Và mẹ thì kiên quyết không nhặt! Bỏ về, kệ bạn!
Về nhà bạn không nói năng gì chuyện đó nữa, mẹ cũng không nói, nhưng mặt bạn cứ gườm gườm nhìn mẹ!
Buổi tối, về nhà, bạn ấy rất ngoan, 2 mẹ con đùa nghịch rất tình cảm. Mẹ mới bảo:
- Mẹ yêu Bob nhất!!!
- Tại sao?
- Tại vì Bob ngoan!
- Thế không nhặt vỏ hộp sữa???
- Là sao?
- Sao mẹ không cho con nhặt vỏ hộp sữa về vứt vào thùng rác nhà bà nội!

---------------
Đọc lại những dòng này mẹ thấy mẹ thật là tệ, thật là xấu hổ với Bob, đã không giảng giải cho Bob mà lại còn không ý thức bằng Bob nữa chứ!

---------------
Chuyện khác, vẫn khi Bob mới hơn 3 tuổi

Cả nhà đi biển đợt 30/4/2011.
Biển rất đông mọi người tắm táp. Sau khi tắm táp xong thì mọi người hay ăn uống ở bàn kê ngay bãi biển, sát mép nước luôn. Ở bàn nhà mình, ăn xong, mọi đồ rác mẹ cho vào một cái túi ni lông. Nhưng xung quanh đấy, mọi người cũng ăn uống lại vứt rác ngay ra bãi biển, sóng đánh vào, cuốn theo cả rác. Thế là Bob òa khóc, nức nở lên: "Mọi người làm bẩn hết biển rồi!" Mẹ dỗ thế nào cũng không nín. Rồi Bob vừa khóc, vừa xách cái túi ni lông đi nhặt các thứ rác rơi trên bờ biển đút vào túi. Hic hic. Thấy vừa tội, vừa phục bạn ấy!
 
---------------
Giờ thì Bob lớn hơn, Bob hiểu rõ về môi trường hơn, mẹ cũng thấy Bob có vẻ nhạy cảm về môi trường.
Ví như đi qua sông Tô Lịch, hay sông Kim Ngưu, Bob nhìn dòng nước của nó, đục ngầu đầy rác Bob bảo:
- Tại sao mọi người cứ vứt rác xuống sông làm ô nhiễm môi trường thế, làm cho nước sông có mùi thật là KINH TỞM!
 
Đi qua các xe ô tô chở rác hay các thùng rác công cộng ven đường, từ xa là Bob đã nhận ra mùi đặc biệt của những thứ này.
 
Bây giờ, đi trên đường mà có phải vứt vỏ hộp sữa thì Bob sẵn sàng vứt rồi, ko mang về nhà vứt nữa. Nhưng Bob luôn chờ đúng điểm có thùng rác mới bảo mẹ đỗ xe lại vứt. Ngồi trên xe nhỡ có ném trượt ra ngoài thì lại trèo xuống, nhặt lên bỏ vào thùng rồi mới leo lên xe mẹ đi tiếp.
 
Đi trên đường, thấy xe cộ cứ tấp nập, khói bụi mù mịt là Bob lại có ý tưởng nọ, ý tưởng kia:
- Con phát minh ra xe máy ko có khói!
 
Bây giờ, Bob biết đi xe đạp thì đòi tự đạp xe sang bà nội, sang bà ngoại. Mẹ bảo sang bà ngoại xa quá, con ko đi được, phải đi xe máy thì lý sự:
- Cả nhà mình nên đi xe đạp để tốt cho môi trường. Xe đạp tốt cho môi trường mà!
 
 
 
 

 


Khoảng lặng (24/3/2011)



(... viết ngày 24/3/2011 - tiếp một entry, cho em và cho cả mình ...)

... Cuộc đời em vo tròn lại
Và ném vào cuộc đời anh
         Nó sẽ lăn sâu
tận đáy
cho đến tận cái chết ....!!!!


Đôi lúc, sau những khoảng thời gian bận rộn, sau những mệt mỏi và thậm chí sau những cuộc vui, em tự giành cho mình những khoảng lặng.

Khoảng lặng, nhưng không phải là khoảng trống, hòan tòan không phải là khoảng trống! 
Bởi trong khoảng lặng ấy, em đã thực sự sống với những cảm xúc của riêng mình: không e ngại, không che giấu, không trốn chạy. Trong khoảng lặng ấy, em trở về với chính con người của em, là em, đúng nghĩa!

Bởi trong khoảng lặng ấy, mọi yêu thương, mọi giận hờn, mọi yếu đuối và cả những dự định, cả ý chí của em cứ chen lẫn, đan xen nhau.

Khoảng lặng ấy là tổng hòa của tất cả khoảng khắc em đã đi qua, giống như một vệt trắng tổng hòa tất cả các sắc màu.

Đôi khi em thực sự lãng quên ồn ào của cuộc sống để đắm mình trong yên lặng, để em được trở về với ngày xưa, với những yêu thương, và với anh.

Dù lòng em thấy xót xa, trống trải, yếu đuối, nhưng em không bao giờ hối tiếc. Có những vết thương mà em muốn trốn chạy, muốn quên lãng dù em biết vết thương ấy không bao giờ liền sẹo. Nhưng em cũng biết khi em chạm tận đáy của nỗi buồn và sự thất vọng thì sẽ không còn gì làm em sợ hãi nữa, em sẽ đứng dậy và bước qua.

Trong những khoảng lặng này nước mắt em lại mặn trên má, trái tim em lại thổn thức trong từng nhịp đập. Nhưng em cũng biết rằng nghị lực và niềm tin lại bắt đầu chớm nở trong em. Và em sẽ lại mỉm cười.
 
P/S: Em ạ, trong những khoảng lặng của em, luôn có người lắng nghe từng nhịp thổn thức trái tim em, dù không bên cạnh.  Và nếu bên cạnh, người ấy cũng chỉ nắm chặt tay em, hoặc ôm em và im lặng, thế thôi, em nhỉ!

Vũ điệu của Bob (11/04/2011)

(11/04/2011 - Vào Sài Gòn thăm bố và đi chơi Đầm Sen, vậy mà chả hiểu sao mẹ lại để text trên ảnh là Suối Tiên nhỉ!!! Lúc này Bob được hơn 3 tuổi)


Đến một nơi rực rỡ như thế này, tươi mát như thế này, cứ như lạc vào xứ sở thần tiên hay thế giới cổ tích ấy.


Làm sao Bob lại không thích thú cho được.
 
Nhìn thấy nước là Bob lao xuống, dầm mình vào làn nước xanh được chứ!














Rồi Bob bơi như con nhái con:















Hình như, cũng có một thoáng tần ngần

.... vì ướt áo

Nhưng chỉ là một thoáng thôi nhé,

Rồi cá lại mừng vui khi thấy nước


mê cuồng với những vũ điệu
Nhày cùng với nước
















uốn người theo nước









Hứng mặt vào nước:














ụp cả người vào nước
xòe tay đón nước




Quay lưng lại nhé






Quay lưng rồi còn chĩa cả mông hứng nước


Là đùa với nước thế thôi, chứ Bob yêu cái hồ này lắm.



Và tiếp theo những vũ điệu sôi động với nước, là dịu dàng nhé, dịu dàng vô cùng ý.
Đấy, đúng là xì tai của Bob. Nghịch ngợm, nhưng cũng ngọt ngào, tình cảm và dịu dàng lắm lắm.  Chờ nhé, mọi người chờ xem nước dịu dàng dường nào nhé.