Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

Mùa đông đã về

Hôm qua, ngày vẫn nắng.
Nhìn cái ảnh mẹ Tôm úp trên phây búc ảnh "cúc họa mi báo đông về", thích thì thích mê, cũng xốn xang ghê lắm, nhưng không nghĩ là "báo" chuẩn đâu. Đến dự báo bão còn sai cơ mà!


Ảnh minh họa: cho chị lấy ảnh này của mẹ Dế nhỏ trên phây búc của mẹ Tôm nhé!

 Buổi tối đi ngủ, Bob dặn mai mẹ đánh thức con dậy sớm, để con đọc 1 trang truyện rồi mới đi đạp xe mẹ nhé! Dạo này Bob mê đọc truyện lắm. Lúc nào cũng thấy Bob ôm quyển truyện. Lại còn hỏi mẹ: Mẹ thấy con hay đọc truyện hơn hay là hay chơi điện tử hơn? Vì biết thừa câu trả lời rồi, vì muốn được mẹ nịnh thối vài câu mà! Buổi tối, ôm ấp nhau nó còn kêu nóng, nó chỉ cho thơm cái, ôm cái rồi bắt mẹ nằm về chỗ của mẹ đi!
Thế mà sáng dậy, mẹ thấy lành lạnh, co ro quay sang ôm cái "gối ôm BOB" cho ấm ngủ thêm một lúc nữa mới đánh thức nó dậy.
Nó ôm lấy quyển truyện đọc đọc! Mẹ bảo đi đạp xe với mẹ đi! Nó vâng ạ, nhưng vẫn ngồi trong màn kêu mũi con tịt rồi đây này, xong lại thấy ho! Mùa đông về, gọi mẹ bằng tiếng ho của nó đấy!
Hóa ra, "cúc họa mi" dự báo chuẩn hơn VTV nhỉ!

Mẹ đạp xe ra đường, khoác thêm chiếc áo gió mỏng, thế mà vẫn thấy lạnh lạnh, se se, đúng cái lạnh của mùa đông! Cái lạnh đầu mùa đông  năm nay đây!

Ra chợ, mẹ nghĩ ngay tối nay làm món sườn nướng và thịt ba chỉ rang cháy cạnh để ăn cơm! Ui, nghĩ thôi đã thấy thơm nức và ấm sực rồi! Đi qua chị hàng hoa quen, thấy cúc họa mi, trắng cả một sạp. Thế là phải dừng lại để mang một bó về! Hoa trắng chen lẫn giữa những thịt, sườn, ngô, cam,

Về nhà Bim Bob đã quần áo chỉnh tề, nhưng vẫn chỉ mặc áo cộc, đồng phục. Mẹ suýt xoa kêu lạnh và giục 2 anh em mặc áo len, áo khoác rồi xuống ăn sáng. Bố đã pha sẵn 3 cốc nước cam, lại còn mở nhạc Phú Quang nữa chứ! Thế là cắm hoa xong, mẹ còn pha thêm tách cà phê nâu chung cho bố mẹ và một cốc sữa cà phê nóng thơm lừng theo đặt hàng của Bob!

Ui chao, mùa đông cũng làm người ta lãng mạn hơn nhỉ! Vừa ăn sáng, vừa nghe Phú Quang, vừa ngắm hoa cúc, rồi lại nhâm nhi cà phê nóng, vừa nghe tiếng chí chóe cãi nhau của bọn trẻ con, thỉnh thoảng đang nói chuyện với nhau lại quay sang giục chúng nó ăn đi, uống đi! Nếu mùa đông chưa đến chắc nửa phần đầu lãng mạn không xuất hiện trong sáng nay, chỉ có phần hiện thực thôi!

Chia tay nhau để đến trường thì chúng nó trèo tót hết lên xe mẹ! Mọi hôm bố đèo Bim, mẹ đèo Bob cùng đến trường! Đứng giữa sân trường rồi mới tạm biệt nhau. Hôm nay, chia tay ở cổng nhà 3 mẹ con chào bố, mẹ thơm bố nhưng 2 anh em không thơm, đòi thơm mẹ rồi mẹ thơm chuyền sang bố cơ! Bob ngồi đằng sau ôm chặt mẹ, thơm vào má mẹ, mẹ thơm vào má bố! Hi hi!

Mùa đông lạnh cũng thích nhỉ! Thích ôm ấp nhau hơn! Gần nhau hơn! Cần nhau hơn! Và yêu nhau hơn! Thích mùa đông rồi đấy!

Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013

Tặng tình yêu mùa thu!!!





Mùa thu sắp qua hẳn rồi! Chỉ thảng hoặc sót lại vài ngày nắng vàng se se! Đấy, cả một mùa thu, thế mà em sắp bỏ quên nó rồi! Nó chẳng làm em xao xác như ngày xưa nữa! 


Còn nhiều thứ đáng cho em xao xác, lo nghĩ hơn cả mùa thu rồi đấy, anh ạ!

 
Cũng là chuyện bình thường thôi mà, anh nhỉ! Những ngày anh bận rộn đi sớm về khuya khiến em không kịp nhận ra nắng thu vàng, hoa sữa nồng nàn nữa! Nhưng sớm nay, khi anh chở Bim Bob đi học rồi, còn mình em ở nhà rảnh rang em thấy ngày thênh thang thế! Nhớ cái lúc 3 bố con ngồi trên xe rồi còn tranh nhau níu cổ em để thơm, để ôm, để tạm biệt nó khiến cho em thấy một ngày dịu dàng đáng yêu thế! Anh bảo sửa cái máy ảnh mà vẫn chưa kịp làm nên em vác cái máy ố ố mờ mờ đi lang thang trong một ngày cuối thu. Anh có thấy em dễ tính hơn xưa không? Thật ra, em vẫn nhớ mùa thu, và em ngắm mùa thu bằng đôi mắt của em, máy ảnh chỉ là để lưu lại khoảnh khắc mà thôi!
  





 

Nói đến khoảnh khắc làm em nhớ đến ngày tình yêu của chúng mình! Đó cũng là một ngày mùa thu!  Khoảnh khắc của mỗi năm đều in dấu trong em kể từ ngày mùa thu năm đầu tiên mình đến với nhau. Cái khoảng khắc anh cầm bàn tay em đặt vào lòng bàn tay anh, khoảnh khắc của những giọt nước mắt rơi, đậu vào lòng bàn tay trong ngày đầu tiên, tất cả vẫn vẹn nguyên cảm xúc. Ngày đầu tiên ấy là một ngày mùa thu giông bão! Cũng mười mấy mùa thu đi qua rồi! Có ngày bình yên, có ngày bão giông! Với em, mỗi ngày này đến là một cảm xúc, một tâm trạng, một suy nghĩ khác! Như ngày này của năm nay, em chẳng nghĩ ngợi gì cả. Lúc ấy, em đang ở một bãi biển xa tít tắp, anh đang nằm ốm ở nhà. Em chỉ nhớ anh thôi! Nhớ! Và mong chúng mình được ôm nhau một cái ôm thật chặt! Càng ngày, em càng trở nên đơn giản hơn, phải không anh?





Dạo này, không biết sao, trong lúc làm việc, thỉnh thoảng em lại nhớ anh chứ! Chỉ là nhớ, nhớ, nhớ thôi! Nỗi nhớ ấy mà anh! Có lẽ cuộc sống có nhiều xáo trộn và bất ngờ quá, làm cho em như thế! Như lúc này đây, bỗng dưng em nhớ anh và muốn viết linh tinh vài dòng! Vừa nghe "Khúc mùa thu", vừa uống cốc nước đậu xanh (mà anh dặn em nhớ uống luôn), vừa gõ lách cách, thì thấy điện thoại của anh gọi nhắc em. Em thấy, sao dạo này anh dịu dàng với em đến thế? Hay càng ngày em càng dễ tính hơn nhỉ? Dù sao thì em cũng thích cảm giác được chăm sóc, được nuông chiều, được quan tâm và nâng niu như bây giờ anh đang giành cho em, thật đấy!





Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013

Chuyện tập thể dục


Bố cứ chê mẹ lười! Vì sáng nào, bố cũng đánh thức chán chê, 3 mẹ con vẫn ôm nhau ngủ! Chán, bố lại nằm ôm 3 đứa, ngủ tiếp! Hôm nào cả nhà cũng dậy muộn! Nhất là những ngày cuối tuần, đêm thì thức khuya xem phim, đọc truyện, sáng ra bảnh mắt không dậy nổi! Đến nỗi mở mắt, hò nhau dậy, Bob lại bảo "Hôm nay là cuối tuần mà!" Thế là cù nhau một hồi, mắt lại nhắm vào và ôm nhau!

Mẹ bảo bố phải tập thể dục để giảm béo! Bụng bố phệ, to lắm rồi! Bố sợ, Bố dậy sớm tập được mấy hôm nhưng tập một mình buồn quá nên nản! Bố rủ mẹ dậy sớm tập cùng nhưng mẹ bảo mẹ có béo đâu mà phải tập, mẹ còn phải ngủ cho béo mà! Mẹ xui bố rủ Bim Bob dậy tập cùng nhưng bố không rủ nổi! Thế là bố lại quay sang chê mẹ lười! Già rồi mà còn không chịu tập thể dục!

Thế thì nhé, mẹ sẽ cho bố biết!
Tối thứ sáu mẹ lên kế hoạch sáng mai, mẹ dậy sớm, đi đạp xe! Ờ, xong rồi có 2 người đăng ký dậy sớm đi cùng mẹ rồi nhé! Bố bảo, làm sao mà 3 mẹ con dậy được. Trời chuyển sang mùa đông rồi, lạnh đấy!
Nói thế thôi, mẹ hô quyết tâm thế thôi, chứ mẹ cũng sợ mẹ không làm được! Tối đi ngủ, Bob bảo mẹ phải mang đồng hồ báo thức vào trong giường đi, để nó kêu reng reng cạnh tai con, con mới dậy được! Thế là mẹ đặt đồng hồ báo thức! 5 giờ nhé! Ung dung lắm!
Sáng Thứ 7 chả thấy đồng hồ báo thức kêu. Nó hết pin lúc 5 giờ kém 15. Hi hi! Từ khi mua đến giờ, lúc đặt chuông báo thức thì nó lại hết pin. May có điện thoại bố kêu, đánh thức mẹ dậy lúc 6 giờ! Mẹ gọi Bob cái, Bob dạ luôn, con đi đạp xe với mẹ! Ngồi dậy, mắt nhắm, hỏi mẹ: Mẹ, con đạp xe, nhắm mắt thì có được không mẹ nhỉ! Hi hi, được chứ!Anh Bim thì cũng một lúc mới dậy được! Rồi 3 mẹ con 3 cái xe vác ra khỏi nhà đạp lòng vòng!

Chủ nhật thì tinh thần phấn chấn, hăng hái hơn. Bố cũng đòi tham gia! Mẹ bảo bố phải chạy bộ nhé! Vì nhà có 3 cái xe đạp thôi! Bố thì ừ, nhưng Bob bảo không! Bố, bố phải đèo mẹ bằng xe đạp ý, mẹ chỉ cần ngồi đằng sau thôi, vì mẹ là phụ nữ mà!
Cả nhà đạp xe đến công viên Cầu Giấy! Bim Bob tha hồ chơi nhé! Bố mẹ cũng chơi!
Trò leo tháp dây, mới đầu Bim Bob sợ, nhưng lúc sau thì Bob leo thoăn thoắt, còn bảo, mẹ con đứng đây, mẹ chụp ảnh con chinh phục đỉnh cao đi! Anh Bim thì vẫn sợ, kêu con không lên được đâu, con sợ độ cao lắm! Nhưng vì em Bob khích tướng, em là NGƯỜI RỪNG  đấy nên em leo rất giỏi! Nhưng anh Bim mà leo được lên đỉnh thì em gọi anh BIM là SƯ PHỤ LEO DÂY! Rồi Bob cứ trèo qua trèo lại chỗ anh Bim và "không có gì là không thể!" Thế là anh Bim cũng cố gắng, cố gắng, rồi cũng leo được lên gần đến đỉnh và trèo xuống với một quyết tâm, lần sau con sẽ leo lên đến đỉnh cho mẹ xem!
Vào khu vui chơi trẻ con, Bim Bob chơi trò gì, bố mẹ cũng chơi trò ấy! Các anh chị lơn lớn nhìn thấy bố mẹ chơi xích đu, chơi bập bênh và đu cáp với nhau thì cười khúc khích! Nhưng Bim Bob không cười, lại còn dạy bố mẹ chơi từng trò như thế nào!

Lúc mọi người đến công viên đông thì nhà mình đi về! Tại nhà mình đi tập thể dục buổi sáng mà! Trên đường đi, mọi người thấy Bob đạp xe vèo vèo, là ngoảnh lại nhìn thằng bé rồi khen: Giỏi quá nhỉ! Mẹ cứ trêu Bob, là Bob đi tập thể dục được nhiều người khen thế nhỉ là lại cười xấu hổ! Nhưng mẹ với bố đi đằng sau, mẹ cũng phải bảo với bố: Nhìn thằng Bob đạp xe, cứ be bé, mà đạp vèo vèo yêu quá anh nhỉ! Lúc nào phải quay lại cho nó, không nó lớn là thấy hết cả yêu!

Về 2 anh em hỏi, tuần sau mình mới đạp xe đến Công viên Cầu Giấy hả mẹ? Thế ngày thường thì mình đạp xe đi đâu? Bắt đầu thích rồi nhé! Buổi sáng, đạp xe cũng đến 10km.Về Bob bảo" con bị gẫy chim mẹ ạ!" Hi hi! Đạp khỏe thế mà, trộm vía!