Thứ Hai, 28 tháng 10, 2013

Bob thối

Hôm qua, mẹ đang ở cơ quan thì có điện thoại triệu mẹ đến trường đón Bob vì tội Bob ị đùn!
Hị hị, viết thế này thì sau Bob đọc xấu hổ lắm nhỉ! Ai đời học lớp Một rồi mà ị đùn!
Hóa ra là cô giáo dặn trong giờ học, cô đang giảng bài thì không được đi vệ sinh, nên Bob không dám xin phép cô đi!
Bob nói thế làm mẹ lại nhớ mẹ vật lộn với Bob vì chuyện mặc áo đồng phục học thể dục. Lớp Bob có 2 buổi học thể dục liền nhau vào Thứ 4 và Thứ 5. Mà cô dặn, ngày học thể dục thì phải mặc đồng phục. Học xong thể dục ngày Thứ 4 thì Bob nhễ nhại mồ hôi, quần áo chua loét nên mẹ bảo bỏ vào sọt để giặt. Sáng hôm sau, Bob nhất quyết mặc áo đồng phục thể dục học, mẹ nói thế nào cũng không nghe chỉ vì "cô giáo dặn thế". Mẹ bảo áo bẩn lắm rồi, con mặc quần áo sạch sẽ đến lớp và trình bày với cô lý do, không sao đâu, nhưng Bob sợ, không dám, cứ nước mắt lã chã sợ cô giáo mắng, cô giáo phạt!

Đấy, nỗi sợ hãi to đùng! Làm cho thối cả người!
Chiều mẹ đón về hỏi hôm nay Bob có bị bạn nào trêu là ị đùn không thì kêu chả bạn nào trêu con cả, các bạn chỉ hỏi làm sao mà lại ị đùn thì con bảo tại vì nhanh quá!

Bob cứ hay sợ các quy định và Bob thực hiện rất là nguyên tắc. Đã là quy định và nguyên tắc thì theo Bob là không được làm trái. Mẹ bảo con cứ làm nếu con thấy đúng rồi giải thích cho mọi người tại sao lại làm thế nhưng Bob lại luôn thấy cô giáo đúng, nội quy đúng! Làm sao để Bob mạnh dạn hơn nhỉ! Bob chỉ được cái lý luận thôi! Nhưng vào hoàn cảnh thì lại sợ sệt!

Rồi mẹ lại đưa tình huống ra xem Bob phản ứng thế nào. Trả lời thì OK chuẩn, nhưng mẹ nghĩ lúc rơi vào hoàn cảnh ấy, có khi lại ngồi im chả dám phản ứng gì!
--------


Buổi tối, anh Bim học, Bob chơi ở phòng bên kia. Bố mẹ nằm ở phòng bên này!  Mẹ í ới gọi Bob sang cứu, mách Bob là bố trêu mẹ.
Bob bảo: Bố trêu mẹ thì mẹ phải bảo với bố là đừng có trêu nữa, sao mẹ phải mách con? Mà không phải bố trêu mẹ đâu. Đấy là bố yêu mẹ đấy!
Hi hi. Bố sướng lắm, bố ôm mẹ, thơm mẹ chiu chíu! bảo Ừ, bố yêu mẹ mà, bố có trêu mẹ đâu! Bob lại bảo" Thơm cũng là yêu, ôm cũng là yêu, không phải trêu đâu!"
Mẹ vẫn nhăn hết cả mặt, bố trêu mẹ đấy, bố ôm mẹ chặt quá, mẹ không thở được, bố để tay nặng hết cả người mẹ.
Bob nhặt tay bố từ cổ mẹ đặt xuống bụng mẹ, bảo bố để yên tay ở đây!
Hi hi! Những cục tình yêu thối của mẹ!

Những chuyến đi

Có vẻ, mẹ đã dần dần thích nghi với các chuyến đi hơn!
Trước, cứ ra khỏi nhà là mẹ thường rất khó ngủ, khó bắt với những sự khác lạ, sự thay đổi ở nơi mới! Ngủ thì thường không ngủ được. Ăn thì cứ quen với món cũ! Nhưng cũng ngấm dần tư tưởng của bố là đi đến đâu phải khám phá và thưởng thức món ăn ở nơi đó, không ăn đồ ở nhà vốn dĩ vẫn ăn!
Bây giờ thì mấy chuyến đi gần đây mọi thứ ăn, ngủ, sinh hoạt ở nơi mới với mẹ như không có gì thay đổi, cứ như mình vốn sống ở đó!

Nhà mình, một năm cùng nhau đi chơi xa 1-2 chuyến! Mẹ thích những chuyến đi ấy cực kỳ! Vui vẻ, ấm áp, hạnh phúc và thư giãn. Thỉnh thoảng xem lại ảnh, clip của những chuyến đi ấy, cảm giác vẫn cứ bồi hồi! Từ những chuyến đi chỉ có bố và mẹ, đến chuyến đi có bố - mẹ và Bim, rồi những chuyến đi có đủ cả 4 người nhà mình, rồi những chuyến đi có thêm anh Ỉn, có thêm em Bi, có thêm bà nội! Lúc nào cũng ăm ắp kỷ niệm, ăm ắp tiếng cười, chí chóe tiếng đánh nhau và không thiếu tiếng khóc!

Cũng nhiều những chuyến đi của riêng mẹ! Cũng vui vẻ, thú vị cực kỳ! Mỗi một nơi đến, là một khám phá, một cảm xúc! Một kiểu cảm xúc riêng!

Hỏi mẹ thích chuyến đi nào hơn thì mẹ thật khó trả lời. Kiểu nào mẹ cũng thích! Nhưng có một sự khác biệt lớn nhất là:
Với những chuyến đi có đủ cả nhà thì luôn mong thời gian chơi bời ấy kéo dài, đang những ngày nghỉ ấy thì chả còn nhớ đến gì nữa, chỉ ăn, chơi, vui, với đúng nơi ấy, sống với đúng những người thương yêu ấy, còn thì quên tất cả.
Còn những chuyến đi của riêng mẹ, thì dù luôn thích thú với những cảnh sắc, những món ăn ở nơi đó thì cảm giác lớn nhất là mẹ muốn có bố, có Bim Bob ở bên cạnh, muốn một ngày nào đó cả nhà mình đến đây cùng nhau. Và cảm giác khi trở về nhà thì thật là thoải mái, bình yên và sung sướng!Sau những ngày dài rong ruổi, về nằm thoải mái trên chiếc giường chìm vào giấc ngủ thì bị đánh thức dậy vì những cái thơm chiu chíu, những vòng tay ôm đến nghẹt thở. Những cảm giác dâng lên thật là khó tả!


----------

Tháng mười, là tháng mà mẹ đi liên tục! Hầu như tuần nào mẹ cũng đi! Bim Bob thì cứ ghen tị! "Uầy, sao mẹ sướng thế, sao mẹ được đi nhiều thế?" Rồi lại tìm trên bản đồ xem mẹ đi đến nơi nào! Ở nơi đó có núi hay có biển! Có khi nào mẹ cho con đi công tác theo mẹ được không?

Đợt này mẹ đi Úc thì mẹ vừa ra khỏi nhà hôm trước thì hôm sau bố nằm bẹp ốm không dậy được! Mẹ về, Bim khoe là 3 bố con toàn đi ăn ở ngoài mẹ ạ! Con đi ăn bún mọc ngon lắm, thế mà bố ăn được có tí thôi, mà bố đã nôn ra nhiều lắm! Mẹ ơi, mẹ viết thư cho con, con chả dịch được, con phải bảo bố dịch cho cho con thì con mới hiểu đấy! Bob thì khoe con làm bài đầy đủ lắm đấy! Tại vì con đọc thư mẹ viết cho con mà! Uầy, mẹ viết thư xịn thế, lần sau mẹ lại viết cho con nhé! Bob lại còn đọc nguyên văn lại mấy dòng mẹ viết cho Bob nữa chứ!

--------------

Mỗi chuyến đi thì cũng có vô số những điều thú vị, vô số những cảm xúc, vô số những trải nghiệm và giúp mình khôn lớn, hiểu biết dần lên.
Nhưng cứ đi ra khỏi nhà, rồi trở về và thấy những ríu rít bình yên, thấy những yêu thương ngập tràn thì thấy HOME là nơi mà cả cuộc đời mình, cả trái tim mình luôn muốn giành tặng!

-----------




 

Thứ Tư, 9 tháng 10, 2013

Một chiều thu ...


Lâu lắm rồi, mình mới lại lang thang! Mà lại lang thang vào một chiều thu vàng nắng rười rượi, gió buông ngập trời! Lúc ấy, mới bất chợt thấy mùa sao đẹp thế!

 

Lang thang khắp nơi, khắp nẻo, rồi nghỉ lại giữa hồ để uống trà sen với bánh đậu xanh và kẹo lạc. Hóng gió, ngắm hồ, quên hết cả cuộc sống hối hả, chỉ còn thấy tiếng cười trong văn vắt lan khắp mặt hồ. Bỗng dưng thấy lòng mình như bay lên cùng gió!

Thế mà, có nhiều khi mình cứ lẩm nhẩm mấy câu thơ của Xuân Quỳnh:
                    "Nếu ngày mai em không làm thơ nữa
                     Cuộc sống sẽ trở về bình yên
                     Ngày nối nhau trên đường phố êm đềm
                     Không nỗi khổ, không niềm vui kinh ngạc".


Và tự hỏi mình rằng, ừ liệu có bao giờ mình vô cảm, chai sạn trước cuộc sống này không? Hỏi xong rồi lại thấy buồn buồn, vì hình như mình cứ bị cuộc sống hối hả cuốn đi, không cảm xúc!

Nhưng có lẽ rằng không phải thế! Cuộc sống, thời gian trôi đi vẫn cho mình đong đầy cảm xúc đó thôi. Như buổi chiều nay, mình thấy thích biết bao, mà thật ra phải gọi tên nó là hanh phúc mới đúng!


Hạnh phúc vì thấy cuộc sống quanh mình sao mà tươi đẹp thế, đáng yêu thế!



Hạnh phúc vì có người mang cho mình cảm giác bình yên, dịu ngọt đến thế!












Hanh phúc vì những cảm xúc ngập tràn dâng trong lòng mình!


 Để lâu lắm rồi, mình lại mơ với mộng và đặt bút viết những vần thơ!



Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

Sinh nhật bố yêu

Sáng 3 mẹ con lăn lóc trên giường, mặc bố hò lên hò xuống, chả đứa nào dậy nổi! Chịu không nổi, bố chạy sang ôm cả 3 đứa và kêu:
- Ba mẹ con dậy chúc mừng sinh nhật bố đi nào!
Hai đứa kia chắc chả nghe thấy gì. Chúng nó vẫn im thin thít và lăn lóc tiếp!
Còn một đứa nghe thấy, nhưng cũng im thin thít, mắt vẫn nhắm, ngủ tiếp! Nhắm đến khi mà cứ thấy chiu chíu vào mặt mình mới ườn ào bò dậy!
Đến khi đứa lớn cù 2 đứa bé dậy thì bố đã đi phơi quần áo rồi! 3 mẹ con lại nằm trên giường nói chuyện. Nói về cái ngày đặc biệt của người đang phơi quần áo!
- Chúng mình tổ chức sinh nhật bố thế nào nhỉ!
- Ơ, 1 năm bố có 2 sinh nhật hả mẹ? Hôm Thứ 7 bố vừa sinh nhật ở nhà bà nội rồi còn gì? Bob thắc mắc ngay. Con chỉ có 1 sinh nhật thôi cơ mà!
Thật ra là hôm trước mẹ bảo tổ chức sinh nhật bố bên nhà ông bà nội và làm chung với sinh nhật của bà nội.
----------------
Chiều, mẹ đón Bim Bob.
- Mình tổ chức sinh nhật bố thế nào nhỉ? Mẹ lại hỏi Bim Bob.
Bim chả ý kiến gì cả. Nhưng Bob thì phát biểu rất sôi nổi:
- Con nghĩ là mình nên hỏi bố. Nếu bố thích đi ăn thì cả nhà mình đi ăn! Còn nếu bố thích ở nhà thì mẹ nấu món gì mà bố thích ý! Mình NÊN CHIỀU THEO Ý THÍCH CỦA BỐ!
He he, bố mà nghe được chắc sướng lắm!
 Mẹ hỏi:
- Thế Bim Bob tặng bố quà gì?
- Hôm nọ, 3 mẹ con chả tặng quà chung cho bố rồi còn gì? 3 mẹ con chả đi mua quà cho bố còn gì? Bob cãi!
- Nhưng con vẫn muốn tặng bố 1 món quà riêng! Con tặng bố 1 cuốn sách! Bob bảo
- Con mua kính tặng bố! Bim bảo!
Mẹ thấy cũng hay nhưng tối rồi, hơi muộn mà chả kịp tìm hàng kính nào tử tế để đi mua nên bảo Bim đổi sang quà khác!

Đi qua cửa hàng máy tính, Bim đòi mua  IPAD tặng bố! Chắc thích tặng bố để được chơi ké!
Mẹ hỏi con có tiền không thì bảo Bọn con có 7 tr (tiền đút lợn có 7 tr lúc nào cũng khoe). Nhưng IPAD tận 15 tr thì còn thiếu 8 tr.
- Hay mẹ rút tiền của mẹ cho bọn con đi!
- Không, mẹ không có tiền đâu!
- Thôi, con tặng bố bánh gato! Cuối cùng thì Bim chốt lại món quà tặng bố!
- Mẹ thì tặng bố hoa!
- Con  chả tặng bố gì! Con là một món quà đặc biệt tặng bố rồi! Ặc ặc, Bob lúc nào cũng phát biểu như chân lý!
ĐI mua bánh gato, cô bán hàng hỏi viết gì nhỉ, Bob bảo:
- Bố yêu!
Bim thì "Chúc mừng sinh nhật bố!"
Cuối cùng thành "Mừng sinh nhật bố yêu"
Mẹ cố bon chen, chọn nến "I LOVE YOU", còn tranh nhau với cả Bob vì Bob chọn nến khác nhưng mẹ phải thuyết phục là để dành nến đấy đến sinh nhật Bob thì mua!






Buổi sáng, trước khi đi làm thì bố hẹn hôm nay bố về sớm để cả nhà đi ăn! Mẹ cũng định thế, vì không chắc hôm nay mẹ về được sớm để chuẩn bị mặc dù mẹ vẫn thích ở nhà nấu nướng MỘT MÓN GÌ ĐÓ mà BỐ THÍCH hơn!
VÌ Bob nói thế, với lại mẹ cũng đoán là bố sẽ thích ăn ở nhà hơn nên mẹ đi chợ, nấu món mà bố thích. Lần nào, mẹ nấu thử món gì đó giống ở ngoài hàng, khi ăn thế nào mấy bố con cũng chấm điểm! Bao giờ bố cũng bảo bố thấy mẹ nấu ngon hơn ngoài hàng! He he! Không phải bố khen mẹ, hay nịnh mẹ đâu, bố không biết nịnh! Mẹ nghĩ là bố nói thật! Không phải vì mẹ nấu ngon hơn ngoài hàng, mà vì mẹ nấu hợp với khẩu vị của bố thôi! Ngoài hàng là nấu theo khẩu vị chung của tất cả khách hàng. Còn mẹ nấu theo khẩu vị của bố, của BIM BOB, khách hàng đặc biệt, nên phải khác!

Mẹ đi chợ, mua mua sắm sắm, về đến nhà hơn 6 giờ! Bim gọi điện, bố bảo 7 giờ bố về mà cuống quýt, vội vàng. May mà BIM BOB hỗ trợ mẹ rất đắc lực, nào gọt khoai, gọt cà rốt, dưa chuột, bóc hành, bóc tỏi, ...  nên mọi thứ xong xuôi trước 7 giờ! Cũng đầy một bàn, toàn món tủ của bố! Vội ăn quá, quên mất cả chụp ảnh!
Cả nhà ngồi nâng cốc, chúc mừng sinh nhật bố, chúc cả nhà mạnh khỏe! Cả bà nôi và nhà bác Dũng cũng sang!
Mẹ cụng ly với bà nội, cảm ơn bà đã đẻ một thằng cu ngoan cho mẹ xài! Bà cười phớ lớ rất mãn nguyện! Rồi bà kể chuyện ngày trước, bà đau bụng lúc mấy giờ, bà đẻ bố lúc mấy giờ, bà bảo bà dễ đẻ dặn 1 hơi là bố chui tọt ra! Hi hi!
Rồi cả nhà ra hát Hép bi bớt đây chúc mừng bố và ăn bánh gato.
Bà với nhà bác Dũng về thì bố lên giường khò luôn, chắc bố say rượu hay sao ý! Bob đang nằm vắt chân lên người bố xem ti vi và sướng vì con có ít bài học tí là xong, Bim còn đang phải học bài kêu con học bài muộn nhưng lại vui, mẹ còn đang chuẩn bị cho chuyến đi công tác.
Bố yêu thêm tuổi mới được nhận ngay niềm vui là mấy ngày chăm 2 con giai yêu và nhớ vợ!