Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011

Chuyện của Răng Sữa

Tớ, tớ xin tự giới thiệu: Tớ là Răng sữa số 1. Tớ đã ở cùng cậu chủ của tớ 6 năm rồi đấy.
Ừ, 6 năm trôi thật là nhanh chứ.
Tớ còn nhớ khi tớ mới đến với cậu chủ, cậu ấy còn chả biết cái gì cả, chả thèm ngó ngàng gì đến sự hiện diện của tớ. Cậu ấy chỉ hay đút ngón tay vào mồm, mút mút, chụt chụt thôi. Chỉ có mẹ của cậu ấy là vui mừng, đón chào tớ đã đến với cậu ấy.
Suốt 6 năm ấy, tớ luôn hòan thành nhiệm vụ mà cậu chủ tớ giao phó cho tớ. Từ nhiệm vụ in dấu lên những má, những môi, những tay của những người yêu mến cậu ấy. Cho đến những nhiệm vụ khó khăn  như là những lúc cậu ấy ngâm tớ trong kem lạnh, tê buốt cả chân tớ; hay lúc cắn miếng sườn nướng cứng nhưng thơm lừng. Nhưng tớ thích những nhiệm vụ khó khăn ấy, vì cậu chủ tớ đặc biệt thích những món này. Dù vậy, những nhiệm vụ ấy cũng chả làm tớ bị ảnh hưởng gì đâu, tớ lúc nào cũng sáng bóng, và vững chắc, vì cậu chủ tớ rất chăm chỉ đánh răng, và súc miệng.
Thế mà bây giờ, tớ đã bàn giao lại nhiệm vụ của tớ cho một bạn răng khác. Bạn ấy mới đến, nhưng có lẽ tính bạn ấy hơi bẽn lẽn và nhút nhát nên bạn ấy chả dám vỗ vai tớ và nói dõng dạc:
-      Này, bạn Răng sữa, bây giờ tới phiên tớ, tớ sẽ thay bạn thực hiện những nhiệm vụ mà cậu chủ giao phó. Nên tớ sẽ đứng ở vị trí của cậu và cậu chuẩn bị rời vị trí, lên đường.
Thế, chỉ cần bạn ấy nói thế thôi, là tớ sẽ chuẩn bị tinh thần rời vị trí. Nhưng bạn ấy không nói gì với tớ cả. Bạn ấy cứ lẳng lặng đứng phía sau lưng tớ. Tớ có biết gì đâu. Nên tớ vẫn phải đứng vững ở vị trí của mình chứ nhỉ!!!
Một ngày, cậu chủ của tớ đặt chân đến một thế giới sáng choang. Ở đó tớ gặp rất nhiều bạn bè của tớ. Đủ họ hàng nhà răng nhé! Lại còn có cả ánh đèn chiếu sáng rực, các cô bác mặc áo trắng tinh chuyện trò gì đó với cậu chủ của tớ. Thế rồi, cậu chủ tớ nằm lên một cái bàn. Tớ thấy cậu chủ của tớ có phần hơi lo lắng, hồi hộp. Rồi một bàn tay nắm chặt lấy bàn tay của cậu chủ. Thế là cậu chủ yên tâm, nằm thỏai mái trên bàn.
Bỗng nhiên, ánh đèn rọi thẳng vào làm mắt tớ chói lóa. Rồi cái cô mặc áo trắng xinh xinh, cô ấy dí một miếng bông trắng vào chân tớ, tự nhiên tớ cảm thấy mát lạnh, và tê, tê buốt, tê buốt. Một lát sau, cô ấy lại cầm cái xi lanh, giơ mũi kim chọc vào phía dưới chân tớ một cái. Tớ thấy cậu chủ “á” lên một tiếng. Chắc là cậu chủ tớ đau đây, chắc là con kiến nào lại đốt cậu ấy rồi.
Tớ và cậu chủ đều yên lặng, vì bọn tớ chả biết là chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo cả. Bọn tớ đang hồi hộp quá. Một lát, cái cô áo trắng xinh xinh, cô ấy cầm một cái panh sắt sáng lóa, kẹp chặt lấy tớ. Rồi lung lay, lung lay, lắc lư tớ.
Ối, tớ chóng mặt quá. Tớ đã biết chuyện gì rồi. Tớ không muốn rời cậu chủ của tớ đâu. Tớ ra sức bám chặt lấy cậu chủ tớ.
“Khấc!” Cô ấy mạnh hơn tớ.
Hic hic, tớ không còn gắn kết nào với cậu chủ của tớ nữa. Tớ thấy buồn da diết. Và tớ khóc. Những giọt nước màu đỏ ứa ra, ngay dưới chân tớ. Đấy là nước mắt của tớ.
Mà sao cậu chủ của tớ không khóc? Chằng lẽ cậu ấy không lưu luyến gì tớ hay sao? Tớ sắp sửa lên cơn thổn thức nữa thì tớ nghe thấy tiếng cậu ấy:
-      Cô ơi, cô cho cháu mang chiếc răng sữa này về nhé!
Thế là tớ lại thấy lâng lâng. Đấy, cậu ấy vẫn yêu quý tớ đấy chứ. Rồi cậu ấy gói tớ vào một mảnh giấy trắng tinh, mềm mại và mang tớ về nhà.
Đến buổi tối, khi cậu chủ lên giường ngủ, cậu ấy đặt tớ ở dưới gối. Tớ còn nghe thấy tiếng cậu ấy thì thầm trong bóng tối: “Ông Tiên Răng ơi, Ông đến mang bạn Răng Sữa đi nhé, Ông đổi cho cháu một chiếc răng khác thật xinh. Cháu mong được 10 bông hoa điểm tốt để cháu được đi máy bay vào Sài Gòn với bố cháu. Cháu ước cháu sẽ học thật giỏi!”
Thế rồi, buổi tối ấy, tớ và cậu chủ cứ bồng bềnh, bồng bềnh trong giấc mơ.
Buổi sáng, khi tớ tỉnh dậy, thì tớ không còn ở dưới chiếc gối của cậu chủ nữa. Hình như, đêm qua Ông Tiên Răng đã đến mang tớ đi.
Mà tớ đang ở xứ sở thần kỳ nào thế nhỉ! Vì tớ còn còn đang ngơ ngác thì chợt nghe thấy tiếng hét mừng rỡ và ngạc nhiên của cậu chủ:
-      Mẹ, mẹ ơi! Ông Tiên Răng đã đến mang Răng Sữa của con đi rồi. Con sẽ có một chiếc răng mới thật đẹp!
-      Mẹ, mẹ ơi! Ông Tiên Răng còn để lại cho con tiền nhé, tiền, mẹ ạ! Không phải 35 xu đâu! Là hẳn 35 nghìn cơ! Ông Tiên Răng nghe thấy điều ước của con đấy!
Tớ nhớ ra rồi, tớ biết điều ước của cậu chủ rồi. Và ở xứ sở thần kỳ này, tớ sẽ nhắc Ông Tiên Răng nhớ thực hiện phép màu biến mong ước của cậu chủ thành sự thật. Tớ sẽ hòan thành mọi nhiệm vụ mà cậu chủ tớ giao phó, kể cả khi tớ không còn ở vị trí nữa. Vì tớ rất yêu cậu chủ của tớ.