Thứ Hai, 25 tháng 10, 2010

Một tối ấm áp

Ngày trước, khi đã lấy chồng nhưng chưa có baby, nghe một người bạn của mẹ kể về những buổi tối bác ngồi nghe con gái đàn, mẹ thấy bác ấy thật hạnh phúc, mẹ thầm ao ước đến một ngày nào đó mẹ cũng được ngồi mơ màng theo tiếng đàn của cô con gái bé nhỏ, được rộn ràng líu lo, nhảy nhót với những nốt nhạc vui của con.

Mơ ước ấy của mẹ thật khó trở thành sự thực. Nhưng hạnh phúc ấm áp lại đến với mẹ theo một cách khác. Đến với mẹ theo cái cách khiến mẹ quen với những tiếng hò hét, ồn ào, chọc ghẹo mách mỏ của 2 anh em. Mẹ quen với những tiếng huỳnh huỵch, với những trò đánh đấm bạo lực, với tiếng bóng sút, với loảng xoảng cốc vỡ, với tiếng đầu cộc côm cốp xuống sàn nhà, với tiếng khóc thét lên bất cứ lúc nào của 2 anh em. Quen đến nỗi mẹ không tưởng tượng nổi một ngày mẹ dịu dàng với những nhỏ nhẹ sẽ ra sao.

Thế mà tối nay, cảm giác ấm áp dịu dàng ấy lại đến với mẹ, trong ngôi nhà mình. Ở chiếc bàn lớn, bố S ngồi mải mê làm việc. Bên chiếc bàn nhỏ, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, là anh Bim nghiêng nghiêng mái đầu ngồi luyện chữ, thỉnh thoảng quay sang góp chuyện với mẹ và em Bob đang nằm trên giường tô màu cho những bức tranh nào lợn, nào mèo, nào gấu, nào hổ. Rồi 2 mẹ con huyên thuyên sang cả mắt với tai, với má với tay. Những câu nói ngộ nghĩnh, rộn ràng líu lo của Bob cứ như những nốt nhạc nhảy nhót trong tim mẹ. Thỉnh thoảng, anh Bim quay sang góp những câu rất chi là tình cảm khiến mẹ thấy ấm áp ghê lắm. (Cái lúc mẹ đố em Bob tay để làm gì, em Bob bảo tay là để xúc cơm, để tô màu, để làm những gỉ những gì, thì anh Bim quay sang góp chuyện, tay còn để ôm mẹ nữa, mẹ thấy ấm áp quá cơ)


Bức tranh giản dị quá, bình thường quá đi mất, nhưng sao mẹ vẫn cứ xốn xang, hạnh phúc đến thế nhỉ. Có chút thâm trầm của bố, có sắc màu tươi sáng vui vẻ của Bob, có gam màu ấm áp của Bim. Bức tranh ấy, mẹ còn mong mỏi gì thêm nữa nhỉ? Mẹ biết, có những người bạn của mẹ cũng mơ về một bức tranh như thế (như ngày xưa mẹ cũng mơ theo hạnh phúc của bạn mẹ). Mẹ biết, có một nơi để mẹ cất giữ bức tranh  này, cất giữ để thỉnh thoảng mẹ lại mang ra ngắm nghía, nhấm nháp, và yêu thương.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét